CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 123

“Con là con nít, con chưa hiểu đâu.”

“Mẹ kể đi.”

“Đi ngủ đi.”

“Bả giết ai hả?”

“Đi ngủ đi.”

Chúng tôi chìm vào im lặng. Mẹ mang thau đồ tạp hóa và tiền đi. Bà
chẳng kiếm được nhiều, vẻ chua chát trên mặt bà cho tôi biết bà đang
tự hỏi có nên chăng việc đi trên các con đường ở thế gian này, ngày
lại ngày thiêu đốt, rao hàng đến khản giọng, để rồi cuối cùng tất cả
chỉ là kiếm được tí chút. Bà thở dài, tôi biết bất chấp mọi thứ bà vẫn
tiếp tục bán dạo. Tiếng bà thở dài đầy tuyệt vọng, nhưng tận đáy
buồng phổi, nơi sâu thẳm của tiếng thở ra vẫn là hi vọng, niềm hi
vọng như giấc ngủ ngay cả vào cuối ngày nắng bỏng rát nhất.

Lúc sắp chìm vào giấc ngủ, tôi nghe phía cổng vào khu nhà có tiếng
rất to đang hát, giọng thô thiển và nhừa nhựa. Một giọng khác gào
lên: “Cọp Đen!”

Ba đá cửa và lảo đảo vào phòng như một lời thông báo hãi hùng. Mẹ
bật dậy, vội thắp một cây nến dự trữ. Gương mặt bừng sáng của bà
thoáng vẻ lưỡng lự. Ba đứng ở lối đi như kẻ khổng lồ say. Vai ông
khòm xuống. Một tay ông cầm chai ogogoro. Hai ống quần dính sình
đến đầu gối, giày chỉ còn một chiếc. Căn phòng nồng mùi say xỉn và
sình. Cổ ông kêu răng rắc, miệng méo, mấp máy y như thực tại đang
làm ông đui mờ, ông nói rất lớn giọng: “Ta sắp vào lính!”

Rồi ông quỵ xuống một đống trên sàn. Chúng tôi vội lao đến đỡ. Ông
tỉnh lại nhanh chóng, thấy chúng tôi đang chật vật với mình liền xô ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.