CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 124

Tôi bị văng vào góc để giày. Mẹ ngã nhào ra giường. Ông lảo đảo
đứng, lắc lư, giật lấy chai ogogoro, uống một hơi, nói: “Gia đình tôi
khỏe không?”

“Mẹ con em khỏe.” Mẹ đáp.

“Tốt. Giờ anh có ít tiền. Mình trả được cho đám chủ nợ khốn nạn rồi.
Mình trả dứt cho mọi người, rồi anh sẽ bắn họ luôn.”

Ông vung tay bắt chước một khẩu súng máy.

“Anh không đói hả?” Mẹ hỏi ông.

“Anh bị té vô sình,” ông nói. “Anh đang đi trên đường, uống, hát hò
thì con đường nói với anh: ‘Liệu hồn đó.’ Nên anh chửi nó. Rồi nó
biến thành sông, anh bơi qua. Nó lại thành lửa làm anh đổ mồ hôi. Nó
lại biến thành con cọp, anh giết nó chỉ với một cú đấm. Rồi nó teo lại
bằng con chuột bự, anh lớn tiếng với nó thì nó chạy y hệt mấy chủ nợ.
Nó tan ra thành sình còn anh mất tiêu chiếc giày. Nếu có tiền, anh sẽ
là người đàn ông vĩ đại.”

Chúng tôi nhìn ông trong sợ hãi và bối rối. Ông hơi lắc lư, ưỡn lưng
ra rồi lảo đảo đến ghế. Ông chẳng ngồi xuống mà đứng nhìn trừng
trừng cái ghế như nó là kẻ thù.

“Mày nhìn tao hả ghế?” Ông nói. “Mày không muốn tao ngồi lên
mày, ờ, tại tao té vô sình, đúng không?”

Cái ghế không nói gì.

“Tao đang nói chuyện với mày đó ghế. Mày ngon hơn cái giường của
tao hả? Tao nói chuyện với mày còn mày thì lắc lư. Mày tưởng mày là
ai hả?”

Cái ghế cân nhắc câu hỏi quá lâu, vậy là ba đá nó bằng cái chân mất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.