CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 125

giày. Ông kêu lên, nhìn lại cái ghế.

“Ngồi lên giường đi.” Mẹ nói.

Ba nhìn mẹ vẻ ác độc, rồi ông quay lại cái ghế.

“Yên đi!” Ông nói bằng giọng hết sức uy quyền.

Cái ghế đứng yên.

“Vậy mới được. Giờ tao sắp ngồi lên mày đây. Dù tao có dính sình
hay dính vàng đi nữa, nếu mày mà nhúc nhích là tao đánh tiêu tùng
ngay, nghe không?”

Ông ngưng lại.

“Chẳng phải ngẫu nhiên mà họ gọi tao là Cọp Đen.”

Rồi ông nặng nề ngồi xuống, cái ghế cọt kẹt quá lớn đến nỗi có lúc

tôi tưởng nó rã ra dưới cơn say của ông. Cái ghế lắc lư, ba cũng lắc lư
với nó, rồi ông đứng dậy chộp lấy nó vung lên quăng vô cửa sổ. Cái
ghế kêu lạch cạch trên sàn còn cửa sổ mở toang. Muỗi và ruồi nhuế
bay vào, thằn lằn bò nhanh lên tường, chuột chạy loạn dưới tủ chè và
khắp phòng. Ba trở nên điên cuồng, vồ lấy cái ghế đập chuột. Ông
rượt chúng chạy khắp nơi rồi bị đụng đầu vào tủ chè. Một con chuột
lẩn ra cửa, ông rượt nó, quăng ầm cái ghế, rồi dẫm lên, miệng không
ngừng tạo nên âm thanh giả tiếng súng máy.

Ba ở ngoài một lát, mẹ lượm cái ghế lên, để vào chỗ cũ. Hồi lâu sau,
ba vào, hông buộc cái áo choàng của ai đó. Ông đi tắm, nước trên tóc
nhểu xuống trông giống như một tay đấm bốc mất trí, quần dài vắt
trên vai. Ông lẳng lặng đi vào, mắt sáng lên, len lén nhìn chúng tôi
như sợ chúng tôi giận. Ông uống ít nước rồi cố đóng cửa sổ, nhưng nó
không đóng lại được. Ông lại cố. Ông đưa nắm đấm đe nó, rồi chậm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.