CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 161

“Cháu bị lạc.”

“Mày biến mất tiêu.”

“Tụi em nên trói chân nó lại,” mẹ nói. “Nó đi nhiều quá.” Bà chủ
Koto cười lớn, lấy ra một tô cháo tiêu thịt dê bốc khói.

“Có quỷ trong đó không?” Tôi hỏi. Bà liếc tôi nghiêm khắc, mỉm cười
với mẹ, nói: “Nó đầy thịt cá đó.” Vị nó ngon hơn món cháo bà bán
cho khách. Tôi húp hết, ăn sạch thịt và cá, bụng tôi căng lên. “Con
chẳng ăn hết cháo mẹ nấu đó nghe,” mẹ nói. “Có mà.” Bà chủ Koto
bỏ cái tô vào giỏ. “Khỏe cho mau rồi đến ngồi ở quán nghe,” bà nói
và đi ra cửa.

Mẹ tiễn bà. Tôi nghe được họ trò chuyện. Họ đi ra đằng trước phòng
và tôi chẳng nghe được nữa.

Mẹ đi hồi lâu. Gan bàn chân tôi lại bắt đầu ngứa. Tôi nằm đó, ngủ
trằn trọc, chập chờn, bỗng những tiếng nói lớn ngoài đường vang lên.
Giọng nói lớn dần khiến tôi tự hỏi dạng người nào mà nói được như
vậy. Tôi không nghe được chúng nói gì, tôi cảm thấy mình đang
tưởng tượng ra chúng, rằng chúng là một dạng biểu hiện khác của tinh
linh. Bọn trẻ ở nhà trọ chạy lên xuống lối đi, chuyện trò rôm rả. Tôi
nghe tiếng đàn ông, đàn bà trò chuyện với giọng sôi nổi, dường như
vài cảnh tượng mới mẻ tuyệt vời đã xuất hiện trên đường phố chúng
tôi, một phiên bán hàng gây quỹ, hội hóa trang công cộng, đoàn xiếc
với người múa dẻo và nuốt lửa. Giọng nói rổn rảng kéo đến gần hơn,
nghe như khắp các mái nhà. Khu nhà thuê trở nên vắng vẻ, mọi người
đi hết ra ngoài xem có chuyện gì, tôi nghe tiếng một đứa trẻ khóc vì
bị mẹ bỏ mặc.

Không kìm được lòng hiếu kỳ, tôi xuống giường. Tiếng roi thước kẻ
bằng sắt xuyên qua đầu tôi rồi kết thúc giữa hai mắt. Căn phòng lắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.