CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 159

khỏi thế giới của sự vật và con người. Tối khuya, mẹ nấu chút cháo
tiêu, vị cay và đắng của dược thảo làm tôi thấy khỏe lại chút đỉnh.

Bà rót cho tôi nửa tách ogogoro ngả màu vàng vì rễ ngâm.

“Dongoyaro,” mẹ nói, nài tôi uống một hơi cho hết.

“Không thì tao quất cho,” ba dọa.

Tôi uống hết một hơi, và bao tử bị nhồi vì thứ chất đắng ghê gớm.
Mật xông lên miệng, đắng đến nỗi tôi rùng mình ghê tởm. Mẹ đưa tôi
khúc đường, ăn một miếng mà chẳng làm miệng hết đắng. Dù trải qua
cả giấc ngủ và qua mọi tình trạng cho đến sáng hôm sau, miệng tôi
vẫn đắng ngắt.

“Chất đắng đuổi sốt rét đi,” mẹ nói, và quấn tôi chặt trên giường.

“Chất đắng là thứ thằng nhóc cần,” ba nặng giọng.

Ông vẫn tức tôi vì cứ làm họ tỉnh dậy cả đêm, làm họ phải lo lắng,
nên bây giờ ông chẳng tha thứ cho tôi vì tôi bị bệnh, nghĩa là đã
chuồn khỏi mục tiêu cơn bực tức của ông. Được cơn sốt bảo vệ khỏi
cơn thịnh nộ của ba, tối đó tôi ngủ khổ sở với các giấc mơ tệ hại và
các cô hồn.

Sáng thứ bảy, tức ba ngày sau, tôi vẫn bệnh. Miệng và mắt tôi khô.
Tôi cứ nghe tiếng chim líu lo trong tai. Mẹ lục đục với mấy cái thau
và dọn dẹp phòng. Ba không có nhà. Mẹ nói ông đến làm ở kho. Đến
trưa, Jeremiah mang hình hôm buổi tiệc đến. Mẹ nói anh đừng đến
nữa. Anh càu nhàu việc chụp hình cho người nghèo mắc mỏ ra sao,
nhưng anh bỏ đi mà không gây gổ gì.

Trong phòng nóng dữ dội. Không khí tràn qua cửa sổ mang đám ruồi
muỗi đến nhưng chẳng làm mát thứ gì. Người tôi mướt mồ hôi như
thể nằm trên vũng nước. Tôi đau khắp mình, bàn chân ngứa ngáy, cơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.