CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 160

nhức đầu làm óc tôi căng ra. Tôi dòm mẹ dọn dẹp căn phòng trong sự
cô quạnh. Có vẻ bà là hình ảnh về sự nhẫn nhịn. Bà nói: “Con phải
nghe lời ba, phải cẩn thận lúc ra đường.”

“Dạ!”

“Con đường nuốt lấy người ta, nhiều khi ban đêm con còn nghe

tiếng họ kêu cứu, họ ở tận trong bụng con đường mà van xin được
thả.”

“Dạ!”

Bà lau tủ chè rồi dọn đồ ăn cho tôi. Tôi ăn một chút. Bà đỡ tôi xuống
giường đi tắm. Ánh sáng ban ngày làm tôi đau mắt, tiếng ồn trong
khu nhà làm nhức nhối thần kinh, và kiểu nhìn chòng chọc của mấy
người ở trọ làm tăng sự khó chịu lên gấp bội. Tôi đi xuống sân sau.
Mẹ đã chuẩn bị nước dược thảo ấm.

“Ngâm mình cho kỹ,” bà nói, “không thì mẹ sẽ làm cho.” Trời lạnh
lúc tôi cởi đồ ra, nhưng nước nóng và mùi xà bông thật dễ chịu. Tôi
được dẫn về phòng trong cảm giác mới mẻ. Mẹ xoa dầu dược thảo
khắp người tôi. “Đến lúc uống dongoyaro rồi,” bà nói. Tôi muốn ngất
xỉu vì đã biết được vị đắng của nó. “Nếu con không uống hết, hôm
nay mẹ không cho ra ngoài.” Tôi uống hết luôn. Lát sau, tôi ngạc
nhiên vì nước tiểu mình rặt màu vàng của chất đắng. Trưa, từ ngoài
vọng vào âm thanh tất bật của tiếng chà rửa phía trước phòng của
người trong khu nhà trọ. Tôi nghe họ huyên thuyên, nào là sẽ đi chơi
cuối tuần hoặc thăm bạn bè với họ hàng. Mẹ mặc cho tôi bộ đồ xịn
chỉ mặc vào dịp Giáng sinh. Bà rẽ ngôi tóc, thoa phấn lên mặt tôi làm
tôi mướt mồ hôi. Rồi Bà chủ Koto đến thăm chúng tôi. Trông bà trang
trọng với chuỗi hạt trắng ma thuật, khăn choàng trau chuốt cùng áo
khoác bự chảng. Bà ăn mặc như sắp đi gặp họ hàng giàu có vậy.
“Azaro, mày sao vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.