CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 162

lư. Tiếng nói rổn rảng phát ra từ một vị trí cố định trên cao. Bóng tối
trùm lên mắt tôi rồi hết. Tôi đến được cửa. Lối đi vắng vẻ. Tất cả mọi
người tụ tập ở căn nhà đằng trước. Nhà cửa trước mặt đường chen
chúc người. Và họ đang dồn mắt vào chiếc xe tải nhỏ có trang bị loa
phát thanh. Một ông mặc bộ agbada trắng sáng đang nói với điệu bộ
dữ dội. Lần đầu tiên tôi nghe được tiếng nói khuếch đại như vậy.

Dân cư trên phố chen chúc quanh xe tải, vẻ đói kém trên mặt họ. Đám
con họ ăn mặc rách rưới, bụng ỏng cùng đôi chân trần.

“Cái gì vậy?” Ai đó hỏi.

“Tụi chính trị viên.”

“Tụi nó muốn phiếu.”

“Tụi nó muốn tiền của mình.”

“Tụi nó tới đánh thuế mình.”

“Tôi thấy tụi nó lúc đi bán dạo. Tụi nó cứ đưa ra lý do vì sao tụi mình
nên bầu cho tụi nó.”

“Tụi nó chỉ nhớ đến mình khi muốn lá phiếu thôi.”

Gã đàn ông trong chiếc xe nói với chính hắn: “BẦU CHO CHÚNG
TÔI. CHÚNG TÔI LÀ ĐẢNG CỦA NGƯỜI GIÀU, BẠN CỦA
NGƯỜI NGHÈO...”

“Người nghèo không có bạn,” ai đó trong đám đông nói.

“Chỉ có chuột.”

“NẾU BẠN BẦU CHO CHÚNG TÔI...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.