CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 158

“Thì sao? Bộ anh sốc nó à? Đại khái nó đã đi và song hành với những
chuyện tệ hại nhất mà người ta dạt ra đường. Hết mọi thầy bà phù
thủy, bác sĩ bản địa đến thầy pháp, mấy kẻ lột sạch khách hàng rồi
tống họ ra đường, mấy kẻ tẩy rửa được bệnh tật với các số phận bất
hạnh trên đường phố. Nói chung, nó đã đi cùng họ rồi họ nhập vào
nó. Nhìn mắt nó đi.”

“Chúng to ra!”

“Nhìn nó như con ma, một cái mặt nạ.”

“Kệ nó.”

“Nếu nó không bệnh, anh còn đập nó nữa.”

Quay qua tôi, ông nói: “Mày có nghĩ cho tụi tao không hả? Tụi tao đổ
mồ hôi ra sao để nuôi mày, để trả tiền nhà, mua quần áo? Cả ngày như
con la, tao thồ đồ nặng. Đầu tao bể ra, óc tao co rút, tất cả chỉ là để
nuôi được mày đấy hả?”

Ba cứ như vậy suốt đêm. Tôi run lập cập, đầu nóng hâm hấp và quay
cuồng với ảo giác. Đầu ba trở nên quá to, mắt ông phồng lên, miệng
rộng ra. Mẹ trông ốm o, xương xẩu và dài thượt. Họ biến thành những
cái bóng khổng lồ trong cơn sốt của tôi. Họ cao ngất so với tôi nằm
trên giường, họ nói về tôi như nói về một con ma hoặc người nào
không có ở đó. Vì tôi không có trong phòng, tôi đang ở tận trong đất
nước của cơn sốt đạo lộ.

Đêm khuya khiến mọi tiếng động trong khu nhà đều trở nên âm vang
hơn. Tôi không ăn được, cứ ói ra, chỉ chứa được mỗi nước. Mẹ thức
canh chừng tôi cùng cây nến, ba thì thức cùng điếu thuốc. Những cái
bóng quẩn quanh trong phòng. Tôi cảm giác như mình đang rút lui

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.