CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 156

“Nó lãnh đủ rồi. Hai bàn chân nó đang chảy máu đó.”

“Thì sao? Nếu anh là thằng cha khắc nghiệt, thì đã xát ớt vô vết
thương để dạy nó bài học nhớ đời rồi.”

Ba lên tiếng vẻ tức giận hơn bao giờ hết, nhưng mẹ vẫn nhất quyết
rằng chuyện đánh đập không được tiếp tục nữa. Càu nhàu, than phiền
cho vận số mình, về chuyện tôi đã làm trì trệ đời ông ra sao, chuyện
ông đã từng là đứa con ngoan của cha mẹ mình như thế nào, rồi ông
mặc bộ đồ công nhân kaki xám vào. Mẹ cố nài tôi ăn. Tôi không
muốn ăn lúc có ba. Tôi cứ khóc giọng đều đều.

“Mày mà không ngưng khóc ngay,” ông la lúc lấy giày ống, “thì tao
lấy cái này đập cho đó.”

“Ừ, rồi giết nó luôn đi,” mẹ nói.

Tôi tiếp tục thút thít khóc đều đều. Trừng phạt thêm nữa cũng chẳng
làm tôi thấy bi thảm hơn trận đòn vừa rồi. Ông mặc đồ trong tâm
trạng khó chịu. Xong xuôi, ông lượm cây roi lên, đến bên tôi, nói:
“Nếu mày ra khỏi phòng hôm nay hoặc ngày mai, tốt nhất mày đi lạc
luôn đi, vì tao xong việc thì mày...”

Ông cố tình không nói hết để hiệu quả tốt hơn. Ông gõ nhẹ cây roi lên
đầu tôi rồi đi nhanh ra ngoài.

Mẹ im lặng. Bà đợi một lát mới nói: “Con thấy chuyện mình gây ra
chưa, hả”?

Tôi tưởng bà cũng sắp trách phạt mình. Tôi gồng người lên đón nhận
lời la rầy, nhưng bà đứng lên, đi ra còn tôi thiếp ngủ. Bà bê chậu nước
dược thảo ấm vào và đánh thức tôi dậy. Bà chà xà bông lên chân tôi,
lấy kim hơ lửa nến khêu mấy con trùn bám vào gan bàn chân tôi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.