CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 155

Ông nhào theo tôi nhưng tôi chạy trốn ra trước nhà, đi ra đường và
chỉ dừng lại khi ở khoảng cách an toàn. Ba bỏ cuộc truy đuổi, nhưng
cầm roi đứng hăm he. Tôi cứ đứng chỗ đó. Ông gọi, tôi chẳng nhúc
nhích.

“Đến đây ngay, đứa con hư đốn.”

Tôi vẫn chẳng nhúc nhích. Ông bực tức vô cùng vì không giáng được
đôi tay bự chảng lên đầu tôi.

“Đến đây ngay không thì đừng hòng ăn.”

Tôi chẳng quan tâm đến đồ ăn, ngủ nghê hay gì hết. Bất ngờ ông chạy
hết ga đến tôi, còn tôi chạy về hướng quán Bà chủ Koto rồi bị tóm lúc
còn chưa kịp đến đó. Ông chộp được đít quần soọc của tôi, nhấc bổng
tôi lên, đánh đòn và kéo tôi về. Trong cơn giận, ông đáng sợ đến nỗi
tôi thét lên như thể ông là linh hồn đang bắt cóc tôi đến nơi xa lạ. Ông
kéo tôi vào phòng, ném lên giường, đánh tôi đến khi mồ hôi chảy
xuống ngực ông. Khi thỏa mãn rằng mình đã trừng trị được tính lêu
lổng của tôi, ông liệng cái lõi cây roi rồi đi tắm.

Tôi vượt qua trận đòn với mình mẩy toàn những lằn roi nặng. Tôi

rên rỉ trên giường, thề cơn báo thù khủng khiếp nhân danh một đứa
con lộn. Mẹ ngồi cạnh tôi. Khi tắm xong về phòng, ba vẫn còn giận.

“Mày là mối phiền lụy cho tao,” ông nói. “Một đứa con rắc rối. Khi
tao nghĩ kỹ hết mọi chuyện, thì kết luận là tại mày hết.”

Ông lại bắt đầu xỉa xói tôi, nhưng mẹ quyết can thiệp và nói: “Anh
đánh nó đủ chưa?”

“Chưa. Anh muốn đập nó thiệt dữ để lần tới trước khi đi lạc nó phải
nhớ đến mình.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.