CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 222

gà trắng đập cánh và kêu um sùm trong mấy chuồng tre lớn. Toàn bộ
chỗ này nồng nặc mùi gà, tôi quan sát chúng đang loạn lên, đập cánh,
đụng vào nhau, không bay nổi, không thoát nổi ra chuồng. Chẳng
mấy chốc, việc chúng đập cánh, sập bẫy, trở thành mọi thứ và sự náo
động trong chợ dường như được diễn ra trong cái chuồng đen lớn. Xa
hơn nữa, sâu trong đêm, tôi thấy ba gã đeo kiếng đen đẩy đổ gian
hàng bé mọn của một phụ nữ. Chúng liệng đồ của bà ra sàn, bà kiên
nhẫn nhặt lên lại. Bà lau hàng dính đất bằng áo khoác rồi bỏ chúng
lên bàn. Tụi nó lật cái bàn. Người đàn bà khóc cầu cứu, kể lể sự vô tội
của mình, nhưng khu chợ không can thiệp vào, tiếp tục với hỗn độn,
tranh cãi, la lối, bất đồng và chẳng có tiếng nói duy nhất nào, trừ phi
nó lớn giọng hơn tất cả các giọng hợp lại thì mới làm khu chợ lắng
nghe. Người đàn bà bị bỏ mặc cùng với lời van vỉ của mình. Bà dựng
lại cái bàn, lượm hàng lên. Bọn đàn ông bình tĩnh đợi đến khi bà xong
rồi lại lật cái bàn. Tôi đến gần hơn. Một gã nói: “Nếu bà không thuộc
về đảng tụi tôi, thì bà không thuộc về chợ này.”

“Tôi còn tìm được chỗ nào bây giờ?”

“Hỏi hay,” một gã nói.

“Biến khỏi. Đi. Tụi tôi không muốn người như bà.”

“Mấy ông không phải người trong số chúng tôi.”

“Tất cả người ở phần chợ này là người của tụi tôi.”

“Nếu ông đối xử với người ta như vầy, làm sao tôi là người của các
ông được, hả?” Người đàn bà hỏi.

“Hỏi hay.”

“Đúng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.