CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 227

“Tôi làm việc của đàn ông và ăn đồ ăn của đàn ông,” ông nói, mỉm

cười. Chúng tôi chẳng cười với ông. Ông sai tôi đi mua ít ogogoro và
thuốc lá. Lúc ông uống và hút, cơn giận giảm đi thấy rõ. Ông cố đùa
với chúng tôi, chúng tôi không đáp lại lời nào. “Vậy chuyện gì làm
em về trễ?” Ông hỏi mẹ. “Chẳng có gì.” Mẹ đáp. “Chẳng có gì hả?”.
Ông hỏi lại.

“Chẳng có gì,” mẹ nói, không nhìn ông.

Ông có vẻ lo lắng và hỏi tôi có chuyện gì.

“Chẳng có gì.” Tôi nói.

“Chẳng có gì sao?”

“Dạ.”

“Vậy sao sình dính trên mặt mẹ con?”

“Chẳng có gì,” tôi nói. Ông nhìn cả hai người như thể chúng tôi thông
đồng chống lại ông. Ông tiếp tục hỏi, còn chúng tôi tiếp tục không kể.
Ông cố hồi lại cơn giận, nhưng ăn uống và cảm giác được hài lòng
làm ông không quất ai được. Mẹ yên lặng, chìm sâu trong đơn độc và
mặt bà vô cảm. Không đau đớn, không buồn nhưng không vui sướng
cũng không hài lòng. Ba nài nỉ kể ông nghe chuyện gì đã giữ chân
chúng tôi lại.

“Ai đe dọa em hả?”

“Không.”

“Tụi nó chôm đồ em hả?”

“Không.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.