CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 225

MƯỜI MỘT

KHI CHÚNG TÔI VỀ thì trời đã tối. Ba đang ngồi trên ghế, hút

thuốc, âu lo. Ông không ngước lên lúc chúng tôi bước vào. Tôi quá
mệt, mẹ còn mệt hơn. Bà để thau hàng lên tủ chè rồi đến hỏi thăm ba
hôm nay ra sao. Ba không trả lời. Ông hút thuốc trong im lặng. Mẹ
hỏi câu đó ba lần với giọng mỗi lúc một dịu dàng hơn nhưng ba vẫn
lặng thinh. Bà đứng lên coi cửa nẻo, rồi đi rửa lớp sình như hóa trang
ở một bên mặt, lúc này ba mới thực sự bùng nổ và đấm nắm tay lên
bàn.

“Con đã đi đâu?” Ông gầm lên. Mẹ cứng người lại.

“Còn cô sao về trễ dữ vậy?”

“Em ở chợ mà.”

“Làm cái gì?”

“Buôn bán.”

“Chợ gì? Bán gì? Đây là cách mà thứ đàn bà được lên báo cư xử sao?
Tôi ngồi ở đây, chết đói, mà chẳng có đồ ăn trong nhà. Thằng đàn ông
gãy cả lưng tất cả vì cô mà cô không lo đồ ăn lúc nó về! Đây là lý do
mà người ta kêu tôi đừng cho cô buôn bán ở cái chợ đó. Đàn bà mấy
người mới đầu buôn bán nhỏ, sau đó bắt đầu theo đám xấu xa, rồi có
ý tưởng lạ lùng trong đầu, rồi bỏ bê gia đình và bỏ tôi ở đây chết đói
mà chỉ có thuốc lá làm đồ ăn! Thuốc lá nuôi tôi được không?” Ba la
với giọng vô cùng giận dữ, hai tay ông vung mạnh ra mọi phía.

“Em xin lỗi, ông xã ơi, để em đi...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.