CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 230

MƯỜI HAI

VÀI NGÀY SAU tôi chợt bắt gặp Bà chủ Koto và ba người đàn

ông đó. Họ đứng gần cái cây. Họ đang tranh cãi hết sức sôi nổi. Bà
chủ Koto có vẻ mập và phờ phạc. Bà không đeo chuỗi hạt trắng ở cổ.
Khi thấy tôi, bà ngừng cãi lộn, bà chuẩn bị đi về hướng tôi, thì một
nỗi sợ khó hiểu khiến tôi bỏ chạy.

“Bắt nó!” Bà gào lên.

Ba người đàn ông rượt theo tôi mà không hiểu vì sao phải bắt tôi, họ
sớm bỏ cuộc rượt đuổi. Tôi không dừng cho đến khi tới gần khu nhà.

Tôi ngồi trên bục xi măng. Gà qué đi rong trên đường. Hai con chó
khoanh tròn vào nhau, đến chiều hình như cơn nóng nực nhất làm một
con liên tục nhảy chồm lên con kia. Chỉ đến khi đám trẻ tụ lại quanh
chúng, mới làm tôi chợt nghĩ hai con chó bị dính lẹo. Chúng không
tách nhau ra được còn đám trẻ cười lớn. Chúng ném đá vào hai con
chó, nỗi đau đớn buộc chúng tuột nhau ra rồi chạy, tru lên hai hướng
khác nhau.

Tôi ngồi xem chuyển động lơ đãng của thế gian. Bụi cây như bị hầm
lên dưới sức nóng. Chim chóc đậu trên mái nhà. Vô số bước chân làm
bụi dậy lên rồi dính chặt vào chất nóng nhựa đường. Mồ hôi tôi khô
đi. Ruồi bu đến. Gió nổi lên rồi biến thành cơn lốc nhẹ, bụi và những
mẩu giấy cùng rác rưởi xoáy lên. Đám trẻ chạy quanh cơn lốc, chỉ có
tiếng la ó sắc buốt của chúng kèm theo tiếng chim trong không khí
thế gian mơ màng.

Mọi thứ chói chang trong sức nóng chảy sáng rực. Các âm thanh sắc
cạnh dịu lại. Mấy kẻ ăn mày lê mình ngang qua. Thợ sửa giày dạo và
thợ may đi quanh khu nhà. Mấy ông bán bùa chú và những đôi dép lê

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.