CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 277

“Ngủ ngon.”

Ba lẩm bẩm gì đó. Đến ngưỡng cửa ông nói: “Mình về thôi.”

Rồi chúng tôi rời khỏi bờ mép thực tại, chốn thần tiên không ai biết
được và đi về xuyên qua bóng đêm chao đảo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.