CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 293

chúng tôi vào bụi, xuống sân sau và ra lối đi. Người ta trốn chạy khắp
nơi. Tôi chạy vào cái nhà tắm thúi hoắc, ở đó hồi lâu và chỉ ra lại khi
nghe những tiếng khác cất lên thăm dò từ chỗ núp của họ. Tôi bò vô
quán.

Bà chủ Koto ngồi ở bàn. Chỉ có mỗi cái đèn lồng còn xài được. Nơi
đây là một đống hỗn độn. Bàn gãy và cháy, ly bể, xương gà, tô móp
méo, muỗng cong queo, mảnh vỡ trái bầu khô, quần áo rách rưới,
rượu và cháo đổ khắp nơi. Có một bãi ói trên bàn, tờ lịch Coca Cola
trên sàn, cháo tiêu nhuộm lên khắp bộ ngực người phụ nữ da trắng.
Ghế chổng ngược. Có mấy tờ tiền cháy trên bàn và những vết máu
trên tường. Bà chủ Koto ngồi trong bóng tối nhợt nhạt. Ngực bà phập
phồng yếu ớt, mặt như mặt nạ. Bà ngồi cô độc, vây quanh là sự lộn
xộn và những con bướm đêm. Tay bà run rẩy.

Trong nỗi buồn, đôi mắt bà nghiêm nghị nhìn thẳng đương đầu với
chính mình, chứ không xem lại lãnh thổ của mình. Bà cắn vành môi
dưới. Sau đó, trong nỗi kinh ngạc vô cùng của tôi, bà bắt đầu run rẩy
tệ hơn bao giờ hết, bà ngồi thẳng băng, mặt táo bạo, mắt tan nát hy
vọng. Bà rưng rức khóc, rung lên, nước mắt chảy xuống đôi má to lớn
rồi nhỏ xuống bàn. Bà ngừng khóc, nuốt xuống, lấy áo choàng lau
mặt và bắt đầu khóa cửa. Bà cũng đã đi qua lằn ranh giữa quá khứ và
tương lai. Hẳn bà đã phải hiểu rằng một chu trình đã bắt đầu. Bất
thình lình bà quay lại thấy tôi, bà đờ ra, mắt mở lớn trong nỗi kinh
hoàng là bị khám phá ra khoảnh khắc bí mật, rồi bà nói có chút cộc
cằn: “Mày nhìn gì đó?”

“Chẳng có gì.”

“Mày chưa từng thấy một phụ nữ trưởng thành khóc à?”

Tôi im lặng.

“Về đi!” Bà yêu cầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.