CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 299

TÁM

MẸ CẦM CÂY NẾN. Chất sáp nhỏ xuống làn da mỏng manh,

nhưng bà không nao núng, không động đậy. Mắt bà mở lớn, mặt bà là
viên đá trong các bóng u tối mà ánh nến không soi tới được.

“Hôm nào mẹ sẽ kể cho con nghe chuyện Thần chết bị chế ngự ra
sao,” bà nói với giọng điệu của một bà thầy bí ẩn.

Bà nhìn tôi hồi lâu. Ánh nến tạo ra quầng hào quang bằng vàng quanh
vùng tóc mái thưa thớt. Chất sáp thành màu trắng trên làn da mỏng
manh. Bà đặt cây nến xuống, khảy sáp đi. Bà nhìn vượt qua vai tôi.
Có nỗi sợ và tình thương trong mắt. Bà di động bàn tay ngang bóng
tối, tạo ra một mảng đè lên mấy cái bóng. Nó là bóng tối xanh lam.
Mọi thứ thành màu xanh lam.

Tôi lơ lửng trong mảng đó và thấy mình trên chiếu. Nến cháy lụn trên
bàn. Có muỗi và ruồi nhuế trong phòng còn cửa sổ thì mở. Gió lùa
vào ánh nến chập chờn, mang đến mùi thế gian đã được thanh tẩy
bằng sự tươi mát của không khí đêm.

Ai đó gõ nhẹ vào cánh cửa. Tôi mở cửa, thấy anh phó nhòm bên
ngoài. Mới đầu, tôi không nhận ra anh. Tôi đã không gặp anh nhiều
ngày. Nhìn anh khác hẳn. Mặt anh sáng ra do khỏe khoắn, mắt anh
rực lên, tâm trạng vui vẻ như thể anh đã khám phá được những cánh
đồng hy vọng ở nơi nào đó trong đêm.

“Anh nè,” anh nói, với chút lưỡng lự, “Nhiếp ảnh gia Quốc tế nè.”

Anh đi vào vừa cúi mình vừa nhảy qua. Tinh thần anh đu đưa giữa
niềm hân hoan và nỗi sợ. Anh có vài cái hộp mới đựng dụng cụ. Trên
thùng đồ nghề có lời ghi chú được viết bằng chữ trắng trên tấm da
đen: ĐỂ TRỞ THÀNH MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG. Đó là câu hỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.