CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 297

nhọn hoắt, kết quả của việc thường xuyên bị thâm. Mắt bà hẹp lại như
thể liên tục cố ngăn chặn hầu hết những điều nhìn thấy.

“Vận mệnh mình sẽ bảo vệ mình. Đừng sợ gì con à. Chuyện tệ nhất
họ có thể làm là giết mình thôi.” Bà ngừng lại, gương mặt thành mặt
nạ bất động kỳ quái. Mắt bà không di động, nó nhìn trân trân qua cửa
sổ với vẻ tập trung vô hồn bí hiểm.

“Dù sao thì mẹ mệt mỏi với cuộc đời này rồi,” sau cùng bà nói, “Mẹ
muốn chết.”

Đột nhiên tôi thấy viễn cảnh cái chết của bà. Nó đến và đi rất nhanh
khiến tôi khó hiểu. Tôi nhớ gương mặt lúc bà sắp chết ngay sau đợt
tôi mất tích trở về. Tôi nhớ rằng vì gương mặt tím tái đó mà tôi đã
chọn sống, chọn ở lại biên giới thế gian này mà phản bội thỏa ước với
đồng bạn tinh linh. Một trong những lời hứa của tôi trước khi sinh ra
là làm cho mẹ được vui. Tôi đã chọn ở lại, giờ thì bà lại muốn chết.
Tôi bật khóc. Tôi lao xuống sàn nhà, vật vã khóc lóc. Con ma sầu khổ
đã chiếm giữ tôi hoàn toàn. Mẹ cố ôm tôi, xoa dịu tôi và cố hiểu xem
tại sao tôi đột nhiên khóc như vậy. Bà chẳng hiểu vào lúc đó tôi
không thể nguôi ngoai ra sao, vì bà chẳng biết lý do đau buồn của tôi.
Bà chẳng biết điều duy nhất làm tôi thôi khóc là lời hứa sẽ không bao
giờ chết của bà.

“Con sao vậy? Tại cánh cửa à? Hay tại người trong khu nhà? Hay ông
chủ nhà? Đừng sợ. Mình đủ mạnh để chống lại họ mà.”

Lời bà nói trễ quá rồi. Tôi không tách nỗi bất hạnh khỏi mình được.
Tôi biến thành nỗi đau buồn. Tôi than khóc trước cho mọi điều xảy
đến, những thứ không tưởng tượng nổi vượt quá phạm vi hiểu biết
của các chuyện kể trong đời sống này. Cảnh nghèo khổ tràn ngập tôi
như cái giếng ngập sau trận mưa dữ dội. Tôi bắt đầu tức thở. Đồng
bạn tinh linh hút cạn nỗi đau buồn của tôi, rồi đổ đầy những bài hát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.