CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 341

Tôi sợ, nhưng quét dưới gầm tủ chè ra thêm hai xác chuột. Tôi

quét vào đồ hốt rác, vội ra ngoài và quăng chúng vào vòm miệng của
đêm. Lúc vội quay về tôi tưởng tượng mình thấy Vua của Con đường
đang ăn chuột chết một cách ngon lành. Khi tôi vào ba đã ngáy.

Tôi bồng bềnh trong đêm, trong gió đượm hương trầm. Tôi nhìn vào
đôi mắt hồn nhiên của chàng vua trẻ có nụ cười của một vị thần. Tôi
nghe gió gõ vào cửa, gõ một mật mã mà tôi hiểu được. Tôi đốt nến.
Đó là anh phó nhòm. Anh mặc bộ áo abada xanh lam rực rỡ. Anh
không lom khom. Hình như anh mất nỗi sợ rồi. Anh không sôi nổi
như lần gặp trước nhưng trông khỏe khoắn hơn. Anh đi vào, cởi chóp
áo abada xuống và tôi thấy anh có cây thánh giá mạ bạc trên cổ. Anh
ngồi xuống chiếu, khoanh chân lại.

“Anh tính sáng mai đi,” anh nói.

“Anh đi đâu?”

“Anh tính du hành trên mọi nẻo đường thế giới.”

“Để làm gì?”

“Chụp các thứ thú vị mình thấy.”

“Coi chừng vị Vua đó.”

“Vua sẽ chết.”

“Vua không bao giờ chết.”

“Sao em biết?”

“Ba nói vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.