CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 346

yên lặng, lát sau tôi tưởng anh ngủ rồi. Tôi muốn nghe anh nói. “Kể
chuyện em nghe đi,” tôi nói.

“Thổi nến rồi ngủ đi.”

“Kể em nghe trước em mới ngủ.”

“Anh mà kể thì em khỏi ngủ nổi luôn.”

“Sao không?” Anh ngồi lên, thổi nến. Căn phòng tĩnh lặng. Tôi nghe
được tiếng anh thở. “Đó là cuộc đời khổ nhọc,” anh nói. “Đó là điều
chuột từng nói.”

“Chuột biết gì về cuộc đời,” anh nói.

“Sao lại khổ nhọc?” Tôi hỏi. Anh im lặng. “Ngủ đi.”

“Sao vậy?”

“Em mà đợi khi chim hút mật bắt đầu hót thì không ngủ nổi nữa đâu.”

“Anh đến thăm nhà em nghe?”

“Mỗi ngày.” Tôi biết anh nói dối. Lúc đó, tôi biết chúng tôi sẽ không
gặp anh một thời gian dài. Thậm chí, tôi nghĩ rằng chúng tôi chẳng
bao giờ còn gặp lại anh. Nhưng lời nói dối của anh làm tôi bớt băn
khoăn. Tôi định bắt anh hứa là sẽ đến gặp chúng tôi thường, nhưng
anh đã bắt đầu nghiến răng. Tôi nằm thức, mong sao anh thình lình
nói chuyện tiếp, giống như mỗi lần say. Anh không nói, nhưng lại nói
mớ trong giấc ngủ, tôi không hiểu được những điều kỳ quặc anh đang
nói. Rồi anh trở mình, anh đá, răng bớt nghiến và bài diễn văn của
anh lặng đi. Anh đã thuyết phục được tôi. Tôi sẽ nhớ anh.

Sáng sớm anh đi rồi. Tôi thấy buồn vì không được gặp anh nữa. Anh
đã chụp mọi người chỉ ngoại trừ anh. Lát sau, tôi quên mất hình ảnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.