CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 345

“Chúng.”

“Ai?” Anh ngừng lại. Tôi hoang mang. “Một số người da trắng.”

Tôi không hiểu. Anh lấy bức hình khỏi tay tôi, kẹp vào giữa các bức
khác.

“Tại sao vậy?”

“Em quá nhỏ để mà nghe hết chuyện này.”

Tôi càng quan tâm hơn nữa.

“Tại sao?”

“Tại sao gì?”

“Sao chúng treo cổ ảnh?” Anh im lặng. Tôi nghĩ một hồi. “Có phải vì
con chim trắng không?”

“Chim trắng gì? A, con đó hả. Không phải.”

“Tại sao?” Anh lại im lặng. Rồi anh nói: “Vì chúng không thích nhạc
dương cầm.” Tôi hiểu được anh muốn đổi đề tài. Anh bỏ hình vô
thùng lại.

Ánh mắt anh khác đi. Giọng anh thay đổi lúc nói: “Tám người anh

đã chụp hình giờ chết hết rồi. Lúc nhìn hình của người chết, có gì đó
hát lên trong đầu anh, như những con chim điên. Anh không nên nói
với em như vậy. Em là nhóc con mà.” Anh nằm xoải ra chiếu. Đó là
lúc tôi để ý anh có mùi nước hoa ngọt ngào, một mùi nhang lạ. Tôi
hỏi anh, anh nói: “Để bảo vệ. Bảo vệ mình khỏi kẻ thù.”

“Em ngửi ra nó trước lúc anh gõ cửa đó,” tôi nói. Anh mỉm cười.
Hình như anh thấy hài lòng với hiệu quả món bùa của mình. Anh nằm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.