CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 347

anh, tôi chỉ nhớ về anh như cái tủ kính và cái máy ảnh chớp lóe. Cái
tên duy nhất tôi có cho anh là Nhiếp ảnh gia. Anh để lại tin nhắn cho
ba, nói là anh đi rồi và cám ơn chúng tôi đã giúp đỡ. Ba hài lòng với
lá thư, vào những tối vui vẻ, chúng tôi ngồi nói chuyện về nhiều điều
và về nhiều người, nhưng chúng tôi yêu mến nhất là anh phó nhòm.
Và vì lòng trìu mến đó, tôi chắc rằng ngày nào đó chúng tôi còn gặp
lại anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.