CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 349

MỘT

BÀ CHỦ KOTO TRỞ NÊN XA CÁCH. Người bà to ra, giọng

đâm ra ngạo mạn. Bà đeo thật nhiều vòng xuyến, cơ thể dường như
trĩu xuống vì số lượng đồ trang trí trên người. Bà đi chậm lại như kẻ
mới đạt được quyền lực. Mặt bà khoác lấy vẻ nghiêm trọng mới, ánh
mắt nghiêm khắc hơn bao giờ hết. Tôi không thường xuyên đến quán
bà nữa.

Ba nói xấu bà, mặc dù lúc đầu ông không cản tôi đến ngồi ở đó. Tôi
hay ngồi đó giữa đám ruồi tăng lên cùng khách khứa. Khi bọn côn đồ
vào, tôi lẻn ra ngoài và lang thang. Sau này, tôi chơi trước nhà mình.

Vào những buổi trưa, sau chuyến thăm đầu tiên của bọn côn đồ,
dường như chưa hề có chuyện gì xảy ra trên thế giới. Buổi sáng mẹ
lại đi bán dạo. Buổi chiều bà về sớm. Bà thường có cái nhìn trống
vắng trên mặt, như thể ngôi chợ đã biến mất.

Buổi chiều khí hậu thường ẩm ướt. Những cái bóng sắc như dao, còn
không gian ngưng đọng. Buổi trưa không khí sôi sục, ngay cả tiếng
chim cũng chất chứa cái gì như đang trong giấc mộng ngột ngạt. Mồ
hôi vào những trưa trở thành hơi nước trong não, nên mở to mắt mà
vẫn có thể ngủ được. Trời nóng đến nỗi chuyện mộng du trở thành
bình thường. Thời gian không hề trôi.

Tôi hay ngồi trên thềm trước nhà, nhìn rác rưởi dọc theo lề đường bớt
vón cứng nhờ ruồi và nắng. Một đàn cò trắng bay ngang trên đầu luôn
khiến tụi nhỏ nhảy cẫng trên đường, hát lên: “Leke Leke cho tôi một
ngón tay trắng.”

Bọn nhỏ vỗ các ngón tay, úp bàn tay xuống, hướng về đàn chim. Khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.