CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 374

phủ trùm lên ông và rồi ông biến mất. Tôi không nghe được tiếng ông
kêu. Khúc gỗ mới đốn lăn đi, và một tia chớp tích tắc kết thúc ảo giác.
Tôi bắt đầu gào lên. Các công nhân vội chạy khỏi rừng. Họ chạy qua
mé bên kia hầm, cố tìm ông. Họ đào được nón bảo hộ, ống nhòm, mắt
kính, một chiếc giày ống và ít giấy tờ của ông nhưng không thấy thân
thể ông. Cái hầm ngập phân nửa nước. Ba công nhân xung phong lặn
tìm ông và họ không bao giờ lên nữa. Cái hầm đã giúp tạo ra con
đường giờ nuốt hết họ.

Tôi trôi dạt trong nỗi thương tiếc hỗn loạn đó cùng gió mưa và những
cái đèn lồng chập chờn trong không trung, rồi tôi đến được vùng đất
thần tiên có một nửa quen thuộc, nơi có cái bảng hiệu úp mặt xuống
đất. Cửa mở. Nước tràn vào làm ướt sạch bàn ghế. Quán vắng hoe.
Sau đó, tôi thấy hình thù bà mẹ cổ xưa to kềnh đang ngồi trên ghế dài,
với biểu lộ chán nản tuyệt vọng trên khuôn mặt mọng nước. Bà chụp
được tôi trước khi tôi té rồi đưa về phòng bà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.