CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 372

một ngôi nhà đang bị cuốn đi trong dòng nước như thể cái nền được
làm bằng gỗ xốp. Con đường trở lại như xưa, là rãnh sình thuở ban
đầu, hay một con sông. Tôi lội trong sự nguyên thủy của con đường,
đến khi gặp căn nhà gỗ màu đỏ của ông già được kể là bị thiên thần
làm đui mắt. Ông ngồi bên ngoài, trong mưa, che một phần người
bằng vải liệm, miệng ngậm một cái tẩu. Ông đang nhìn qua màn mưa,
nhìn con đường sũng nước với vẻ tập trung dữ tợn. Tôi bị tính mãnh
liệt cùng hình bóng ông rập rờn trong mưa cuốn hút, bàn chân ông
ngập sâu trong nước sình, quần dài ướt sũng còn cặp mắt xanh lục trơ
ra. Tôi lại gần hơn. Thình lình ông chỉ vào tôi, ngón tay xương xẩu và
nhăn nheo như trái ớt khô. Rồi bằng giọng nói ác mộng, ông nói:
“Mày đó nhóc, đến đây, đến giúp ông già này.”

“Làm gì?” Tôi hỏi.

“Nhìn!”

Lúc chỉ vào tôi, tay ông run lên, mưa trên mắt ông chảy xuống,
chuyển thành màu tía, một cơn ớn lạnh chạy lên cổ tôi và nỗi kinh hãi
chôn chân tôi vào nền đất cát chảy. Ông già giận dữ, la lên bằng giọng
run rẩy rằng ông đã thấy đường rồi. Ông đứng lên, đi một vài bước
run run về phía tôi, mặt ông xấu xí trong niềm vui sướng, vải liệm rơi
khỏi vai. Ông sắp đến gần tôi thì một ánh sáng lóe lên, rung chuyển
đất, phá gãy thần chú của ông. Tôi thấy ông ngưng, khựng người lại,
vẻ mặt suy sụp, mắt trở lại màu xanh lục. Sau đó, ông bắt đầu nói
lung tung, nguyền rủa sự mù lòa lại đến với mình, rồi một cơn gió tạt
vào tôi làm da gà rợn khắp người, tôi tống khứ trạng thái mê muội và
quay đi. Nhưng ông già đi xiểng niểng sau tôi rồi té úp mặt xuống
sình, nằm ở đó luôn. Tôi sợ quá không làm gì được, cũng chẳng có ai
đi về phía ông hoặc thấy ông. Tôi chạy về hướng đầu tiên nào mà
chân mình đưa tới.

Khi dừng lại, tôi nhận ra mình thở hổn hển, dựa vào tường một ngôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.