CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 375

SÁU

BÀ TẮM CHO TÔI. Bà cho tôi ăn cháo tiêu bốc hơi, bôi thuốc mỡ

lợn cợn khắp người tôi và xoa bóp bằng các ngón tay thô ráp. Bà kéo
cái mùng xanh xuống, cho tôi nằm trên cái giường lớn nồng mùi thân
thể bà. Bà cười với tôi, mặt bà phủ trong màu xanh. Sau đó, bà chậm
rãi lui cho đến khi chỉ còn nụ cười nham hiểm nhạt nhòa trong màn
đêm màu xanh của tâm trí tôi.

Lúc tôi thức thì trời đang mưa dữ dội. Nước rỉ qua cửa sổ và trần nhà.
Mưa làm méo mó cái nhìn, xoắn lấy trí nhớ tôi. Tôi giật mình vì cảnh
vật xung quanh. Có màng nhện trong cái mùng to tướng. Tôi chui ra,
ngồi ở cạnh giường. Phòng hôi mùi gỗ mới xẻ, mùi lông chim hoang,
long não, cây thuốc thơm và mùi quần áo dư thừa. Quần áo trên mọi
móc và dây. Quần áo khắp nơi, các màn đăng-ten xịn, áo thụng trắng,
áo choàng đắt tiền với viền chỉ vàng kim, váy to tướng, dây buộc tóc,
vải nhuộm và áo choàng dài với khối lượng đủ làm nhiều khăn trải
giường.

Mấy tấm vải trắng che khuất một góc phòng. Bên ngoài, mưa gõ lên
lá khoai mỡ. Tấm vải che tỏa ra hình ảnh lung linh. Khắp phòng có
tiếng động quái gở, mấy con gián đang bay, chim chóc đang vỗ đôi
cánh què quặt. Cái gì đó gõ nhè nhẹ liên tục, đo lường nhịp tim mưa.
Cái gì đó thở ra mùi gỗ gụ và âm thầm hít vào. Tôi cưỡng lại nỗi thôi
thúc nhìn phía sau tấm màn.

Mùi mưa bí ẩn trên đất và những cây con thổi qua tiếng cửa cọt

kẹt. Mưa làm mọi thứ lạ đi, tính dai dẳng của nó biến đổi sức tưởng
tượng của tôi. Lát sau, dường như đối với tôi phía bên kia tấm màn
được bố trí một ngôi chợ bí ẩn, một lục địa ngăn cấm. Tôi đứng lên,
cố kéo tấm vải trắng qua một bên. Nó nặng. Một đám mây bụi bay ra
trên thớ vải. Những cái bóng trong phòng chuyển động. Trên tường,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.