CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 437

quanh. Một lát sau, tôi nghe tinh linh ba đầu hét lên: “Nhìn kìa! Tôi
thấy bờ sông rồi!”

Tôi chẳng chia sẻ niềm hân hoan đó. Chúng tôi đã đến gần bờ sông.
Con sông êm đềm, mượt mà, dường như nó không phải do nước kết
hợp. Nó như không khí, như là hư không. Gần bờ, có một con xuồng
độc mộc. Cạnh xuồng là một dáng người đầu trùm mũ đen mà tôi
đoán là kẻ đưa đò cho người chết.

Khi chúng tôi đến gần bờ, tôi chẳng thấy con chim nào. Không có làn
gió nhẹ thoảng trên sông. Không có nước phun, không sương mù.
Không có gì khuấy động trên cái dải lóa mắt đó. Không có bất cứ loại
âm thanh nào, ngay cả tiếng nước chảy. Lúc chúng tôi đến gần xuồng,
người đó đứng lên. Khắp trên dải nước không tự nhiên đó, cùng sự
tĩnh lặng và đe dọa và màu bạc vô tận, thì những hình ảnh phản chiếu
của người đưa đò được nhân lên. Chỉ đến khi nhìn kỹ lại con sông, tôi
mới nhận ra đó là một khoảng rộng bao la, một tấm gương tĩnh. Cái
xuồng đậu trong màn sương ánh sáng, không làm bề mặt gương gợn
lên. Những ánh sáng trong thế giới đó hội tụ trên bề mặt tỏa ánh lung
linh khiến tôi trong suốt hoàn toàn như đã biến khỏi thực tại mà trở
thành một con ma. Đến một lúc, mắt tôi tràn ngập ánh sáng và màu
bạc nên bị lòa đi. Rồi ba vào phòng cùng mặt trăng trong mắt ông.

Ông bay lượn trên tôi.

“Con trai tôi,” ông nói dịu dàng, “Có làn gió diệu kỳ lùa vào trí ba.
Tối nay ba đã uống trăng. Các vì sao đang chơi sáo. Không gian ngọt
ngào với tiếng nhạc của một thiên tài vô hình. Tình yêu đang kêu gào
trong da thịt ba, đang hát những bài lạ lùng. Trận mưa ngập hoa, mùi
thơm làm ba run lên như ba đang biến thành một người đàn ông thực
thụ. Ba thấy hạnh phúc lớn lao ở tương lai chúng ta. Ba thấy niềm vui
sướng. Ba thấy con từ mặt trời đi ra. Ba thấy vàng trong mắt con. Da

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.