CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 481

phía Ade, không chịu lấy. Nhưng bà nhét vào tay tôi, cúp mấy ngón
tay tôi lại thật chặt.

“Mẹ mày mà có hỏi, thì nói mày thấy được trong rừng nghe”

“Không.”

“Đừng nói với bả là ta cho, mày hiểu không?”

“Dạ.”

Bà sờ dịu dàng lên đầu tôi. Lần đầu tôi thấy bà thay đổi. Bà giờ đây
được bao bọc hẳn trong hơi hướm thế lực vô hình, một trường quyền
lực kinh khiếp. Bụng bà quả là lớn còn bà bè ra. Vẻ nặng nề quanh bà
làm như sự yếu đuối đã chuyển vào gương mặt như một tình trạng
thường xuyên. Thậm chí bóng bà làm trĩu nặng tôi. Mắt bà xa xăm.
Chúng chẳng còn gần con người nữa. Chúng có cái vẻ của loài sư tử.
Mặt bà tròn, bộn thịt và dường như bà rất khỏe.

“Ta không có vui đâu,” bà chợt nói.

“Sao không?”

Bà nhìn tôi bối rối như ngạc nhiên vì tôi hỏi vậy, rồi bà mỉm cười,
quay đi, rê chân xuống đường rừng với vẻ uyển chuyển hiếm có. Ruồi
nhuế kéo theo bà.

Ade không nói chuyện với tôi đến mấy ngày vì Bà chủ Koto cho tôi
tiền. Khi tôi đưa cho mẹ, nó gây ra biến động nhỏ trong nhà. Hóa ra
nhiều tiền hơn tôi tưởng tượng. Bà để tôi ngồi trên giường, bỏ ra
nhiều giờ bắt tôi trả lời những câu hỏi khắt khe nhất về nơi tôi thấy
được tiền. Bà sợ nó của người buôn bán nào đó, hoặc người theo nghi
thức nào đã truyền lời nguyền rủa vào tài sản của họ, hoặc nhân vật
thế lực nào đó có khi sẽ lùng ra và trừng trị chúng tôi. Nhưng mối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.