CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 494

hơn bao giờ hết vì xỉn, bắt đầu thốt ra lời lẽ dễ gây tranh cãi nhất. Sau
đó, ông nói gì đó mà dẫn đến sự lặng phắc.

“Chiếc xe này sẽ là cái quan tài!” Thình lình ông tuyên bố. “Tôi vừa
mới thấy nó.”

Người ta nhìn ông hết sức hoang mang. Cơn gió lạ dường như lùa qua
đầu ông. Mắt ông thành lé. Miệng méo xẹo làm cho lời phát biểu của
ông có sức nặng định mệnh.

“Nếu bà không cử hành lễ cúng tế xác đáng, chiếc xe này sẽ thành cái
quan tài! Tôi phải nói sự thật khi tôi thấy vậy, hoặc tôi sẽ chết,” ông
thầy tiếp tục.

Tâm trạng đám đông thay đổi hoàn toàn. Mấy ông bà già khập khiễng
về nhà với vẻ nhanh nhảu khác thường, xáo trộn vì việc đề cập đến
thế giới đáng sợ đó. Các thủ lĩnh và đảng viên cao cấp lên xe hơi của
họ. Các cô cậu rút vào quán. Chỉ có các cô điếm, chủ nhà chúng tôi,
ông già mù, kẻ vẫn đang thao thao tranh luận với không khí như
chẳng có gì xảy ra, và Bà chủ Koto là ở lại.

“Nhưng bà mà cho tôi một trong các cô của bà,” ông thầy nói rồi nhào
vào một cô mà bị hụt, “thì tôi sẽ xua cái quan tài ra khỏi xe cho.”

Ông đứng lảo đảo, mắt lờ mờ và tập trung vào khu rừng. Chim chóc
bay khỏi mui xe. Gió hú và rít lên dọc theo dây cáp điện. Sau đó, ông
thầy gom thuốc nước của mình và lảo đảo đi ngang chiếc xe, ra
đường về phía chúng tôi. Khi ông đến gần tôi và Ade đang ngồi trên
cành cây, ông sùi nước bọt, say, mắt méo mó, nói với chúng tôi: “Sớm
thôi, một trong hai đứa mày sẽ chết!”

Sau đó, ông tiếp tục đi về phía rừng.

Chúng tôi nhảy xuống đi theo ông. Ông dừng lại đái vào gốc cây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.