CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 495

Nước đái ông có màu vàng. Xong, ông lảo đảo đi, khoa chân múa tay,
vung vẩy, la rằng: “Mọi cây này sẽ chết,” ông nói đầy cay đắng, “vì
chẳng còn ai yêu chúng nữa!”

Rồi vung tay lung tung, ông quay lại chạm mặt chúng tôi, và nói,
ngón tay bùa phép chỉ vào tôi: “Mày, đứa con lộn, mày mà không dắt
bạn xéo khỏi đây, thì tao sẽ biến hai đứa thành rắn hết.”

Chúng tôi quay lưng chạy trốn. Trong lúc chạy, chúng tôi nghe ông
kêu khóc trong rừng, giọng ông vang dậy giữa cây cối, dội lên từ mặt
đất thẩm thấu. Chúng tôi nghe tiếng than van nhừa nhựa lúc ông gào
lên: “Quá nhiều con đường! Mọi thứ ĐANG THAY ĐỔI QUÁ
NHANH! Không NGUYỆN VỌNG mới. SỰ ĐỚN HÈN khắp mọi
nơi! LÒNG ÍCH KỶ đang ăn sạch thế giới. Chúng đang hủy hoại
châu Phi! Chúng đang hủy hoại THẾ GIỚI và QUÊ HƯƠNG, ĐỀN
THỜ và THẦN THÁNH! Chúng cũng đang hủy hoại TÌNH YÊU
THƯƠNG.”

Chúng tôi nghe tiếng cười điên dại của ông xé rách không trung. Ông
tiếp tục kêu gào bằng giọng khác.

“Ai có thể mơ con đường tốt lành rồi sau đó sống và chu du trên đó?
Ai có thể tự đẻ mình rồi tự làm cha mẹ mình? Ai có thế sống ở
TƯƠNG LAI và sống cả ở HIỆN TẠI mà không hóa điên? Ai có thể
sống giữa CÕI GIỚI TINH LINH và giữa CON NGƯỜI mà không
chết? Ai có thể ăn ngủ với chính định mệnh của hắn mà vẫn biết đến
niềm vui về một chuyện đẹp đẽ?”

Tiếng cười giống vậy vang lên.

“ĐÓ LÀ NHỮNG BÍ ẨN DÀNH CHO CÂY!” Chúng tôi nghe ông la
ở phía xa tít.

Sau đó, chúng tôi không nghe tiếng ông nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.