CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 55

nương cơ thể theo một hướng. Bà bị biến dạng theo cách tôi không
miêu tả được. Bà mặc áo choàng trắng. Mắt bà tối và nhỏ. Khi đến
khá gần tôi, bà dừng lại và bắt đầu cười to. Tôi không nhúc nhích.
Gió lay động cành cây. Nước dưới chân làm tôi rùng mình. Người
phụ nữ cười có vẻ điên loạn, đi vòng quanh tôi. Gương mặt bà méo
mó, ánh mắt tỏa rực trong ánh sáng âm u. Khi đến trước mặt tôi, bà từ
từ vươn tay đến cổ tôi. Cùng lúc đó, một con cú phát ra tiếng rúc đêm,
rồi từ trên cành bay sượt qua chúng tôi lượn tròn hai lần. Nó làm các
con khác kêu và bay vút lên trên. Một tiếng kêu răng rắc như thân cây
đang tách ra, rồi tôi thấy con cú rơi xuống như vừa bị bắn giữa không
trung của giấc mơ. Nó đáp xuống mặt đất và giãy, đôi cánh vỗ bất lực,
rồi nó biến thành vũng nước vàng nhỏ và bốc hơi vào không khí.

Người phụ nữ không cười nữa. Thay vì vươn đôi tay thô ráp đến cổ
tôi, bà vồ lấy cột hoa rồi bắt đầu nhổ nó lên với vẻ hung bạo trên mặt.
Bà nhổ mạnh cây cột, và vẫn phải kéo vì nó có bộ rễ vững chắc. Khi
nhổ được cái cột với bộ rễ chắc khỏe của nó lên thành công, bà quay
đi, kéo lê nó theo mình. Lúc tôi nhìn bà khập khiễng đi xa, thì để ý
thấy giữa chùm rễ, một con rắn màu đen bóng phủ đầy đất. Nó trườn
lên cây cột, hướng đến tay bà lúc bà kéo nó theo vào rừng. Sau một
lát, tôi không thấy bà nữa. Rồi tôi nghe tiếng thét sắc buốt. Rồi tĩnh
lặng. Tôi không nhúc nhích. Trời đã bắt đầu tối đen. Một con rết leo
lên chân tôi, tôi cũng không quấy rầy nó. Tôi lại thấy con mèo đen.
Nó đi về phía tôi, lẻn qua, chạy mất về hướng lúc nãy chúng tôi đến
đây. Không lâu sau, tôi thấy ba trong rừng hiện ra với bao tải to trên
vai. Ông có vẻ kiệt sức như vừa đấu vật với bầy quỷ. Khi đến chỗ tôi
đứng, ông hỏi:

“Con có đi đâu không?”

“Không.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.