CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 588

NĂM

BÊN NGOÀI TRẠI, ba đang đấu tranh để vào. “Tôi là chính trị

viên!” Ông nói.

“Tụi này không muốn chính trị viên như ông,” một kẻ gác cửa nói.

“Tại sao?”

“Biến ra. Ông mà là chính trị viên thì sẽ không chuồn vào cửa.”

“Tôi có làm sập cửa mấy người không?” Ba trả lời đầy phẫn nộ. “Tôi
không có xe hơi đâu.”

“Chỉ cần biến đi thôi!”

Ba bắt đầu lên tiếng nhục mạ chúng. Ông làm om sòm như vậy đến
nỗi đám gác cửa sai mấy gã côn đồ ra. Chúng gô ông lại rồi đem tống
ra gần rừng. Ông ầm ầm quay lại, áo khoác dính đầy sình, lá khô trên
tóc, miếng cao dán vỗ phập phồng. Ông đến gần tên gác cửa, và hạ gã
bằng cú đấm mạnh như trời giáng.

“Nếu chỉ có kẻ phá cửa mới được mày tôn trọng, thì tao vào đây,” ba
nói.

Bọn côn đồ bay vào ông. Ông ném một gã lên nóc chiếc xe hơi. Ông
làm bay gã thứ hai bằng cú đánh vào thái dương. Ông run lên với sinh
lực, mắt ông le lói ánh cuồng dại. Ai đó thét lên. Bà chủ Koto đi ra,
bảo bọn côn đồ ngưng đánh, rồi hết sức lịch sự kêu ba vào tiệc. Tôi đi
theo ông. Cô gái ăn mày đi theo tôi. Ở cửa, tôi chạm trán ông già mù.
Ông có nhạc cụ mới, một cây harmonica. Ông đeo kiếng vàng và đội
nón đỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.