CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 90

trùng rộn ràng hay chim chóc ríu rít. Nhiệt độ khác biệt. Sau đó, tôi
để ý thấy chẳng có thứ gì ở nơi lạ lùng này kể cả một cái bóng. Ánh
sáng mặt trời đỏ rọi xuyên ngay qua mọi thứ. Không có gió. Không
khí ngưng đọng và quạnh quẽ. Tôi bắt đầu đi tiếp nhưng không nghe
thấy tiếng bước chân mình. Sau một lát, tôi không thấy sợ. Mọi thứ
dường như trở nên quen thuộc dần. Tôi tiếp tục đi theo các lối mòn
đứt đoạn. Tôi đi hồi lâu, chợt thấy một người đàn ông đi về phía
mình. Hắn có mấy sọc trắng trên mặt, mắt màu xanh lục. Nhưng khi
tôi nhìn rõ, thì có cái gì đó ở hắn thay đổi, rồi tôi thấy chân hắn lông
lá dị thường, mặt hắn lộn ngược trên cổ. Các nét đặc trưng trên mặt
hắn rối tung, mắt ở hai bên má, miệng trên trán, cằm đầy tóc còn cái
đầu nhẵn thín và tôi không phân biệt được tai hắn. Tôi phải vẹo đầu,
bóp méo ý nghĩ của mình mới định dạng được các đặc điểm của hắn.
Tôi chẳng hiểu sao mình lại cảm nhận hắn như bình thường ngay lần
đầu được. Hắn đi qua tôi không nói tiếng nào. Cặp mắt phía sau đầu
nhìn tôi dè chừng.

Tôi qua đường khác để tránh hắn, nhưng lại thấy hắn đang đi đến từ
phía xa dưới kia. Tôi tiếp tục tránh đường nhưng dường như chúng tôi
vướng phải các lối mòn rối loạn vô hình. Mỗi lần chạm trán, có vẻ
hắn chú ý tôi hơn. Khi tới một rừng cây xanh lam, tôi núp vào phía
sau cái cây. Tôi nghe những giọng nói to và sôi nổi y như ở một cuộc
họp. Tôi theo một lối mòn và sửng sốt khi thấy chính bản thân mình
đang đi đến. Tôi dừng lại, cái người là “Tôi” kia nói: “Cậu làm gì ở
đây?”

“Tôi hả?”

“Cậu thế nào?”

“Tôi thế nào?”

“Cậu làm gì ở đây?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.