CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 97

con ngài quằn quại trong chất sáp rồi bị cháy. Tôi thổi hai ngọn lửa,
lấy con ngài ra khỏi sáp rồi thắp nến lại. Ba nói: “Sức mạnh duy nhất
mà người nghèo có là cái đói của họ.”

Mẹ nói: “Mấy con chuột!”

Bà vươn duỗi tay chân trên giường. Ba hút hết điếu thuốc. Tôi lấy cái
gối và tấm vải đắp. Ba thổi lửa và tôi nghe chuột nhai cùng tiếng ruồi
kêu trong bóng tối. Ba lên giường. Lò xo kêu cọt kẹt. Chuột tiếp tục
nhai, ba nói: “Arazo, chuột có khi là bạn ta đó. Đôi lúc chúng kể
chuyện đang diễn ra trên thế giới. Chúng là gián điệp của ta. Nghe
chúng đi, Azaro, rồi mai kể ba nghe chúng nói gì.”

Tôi lắng nghe chuột. Một con trong đó có hàm răng kim cương màu
vàng. Dường như chúng chẳng nói gì, và không lâu sau, tôi nghe
tiếng lò xo kêu với nhịp điệu đặc trưng mỗi đêm. Tiếng giường
chuyển động chế ngự tiếng ồn của chuột. Tôi ngủ rồi tỉnh giấc nghe
mẹ thở khác đi, và cái giường rung lên cùng những cái bóng gù đi tha
thẩn trong bóng tối và tôi lại ngủ.

Tôi chợt thức giấc, cái giường vẫn còn chuyển động, rồi tôi tức khắc
chẳng để ý đến tiếng nhạc kẽo kẹt của các nhịp nhún, vì tôi nghe được
bên dưới âm thanh đó là cường độ inh tai của chuột. Chỉ trước khi
thiếp ngủ lại, tôi mới không nghe tiếng giường nữa vì chợt nhận ra
rằng nếu chịu khó cố gắng, thì mình sẽ hiểu được ngôn ngữ loài
chuột. Chúng đang nói trong lúc ăn theo đường đi xuyên qua bao tải
garri của mẹ, nói rằng thế giới này còn gay go hơn lửa và thép. Tôi
không hiểu chúng muốn nói gì. Tôi ngủ lơ mơ cố chờ chúng giải thích
cho mình nhưng chúng chẳng hiểu tôi, vì không như chúng tôi, chúng
chỉ nói một ngôn ngữ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.