CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 104

hoàn toàn có thể khen mình một câu mà không cần phải đỏ mặt: Mình đúng
là kỳ diệu!

Cô mãi mãi ghi nhớ lần Tân Địch có kỳ kinh nguyệt đầu tiên là vào

mùa hè năm mười ba tuổi. Cô bé bình thản tìm cô để mượn băng ṿ sinh, sau
đó thay quần lót, giặt sạch phơi khô, đến mức cô rất kinh ngạc – bởi vì so
với lần đầu có kinh mà hoảng loạn đến mức chạy ra khỏi trường để về nhà
của cô thì quá cách biệt. Cô hổ thẹn hỏi: “Thần Tử, em không sơ hả?”.

Tân Thần hỏi ngược lại: “Có gì mà sợ? Bố em đã cho em xem sách về

giáo dục giới tính lâu rồi, bảo em rằng chắc chắn sẽ phải trải qua quá trình
dạy thì”.

Tân Địch biết bố cô còn yêu cô hơn cả chú thương Tân Thần, nhưng

cô không thể tưởng tượng một ông bố lại nói vấn đề này với con gái. Cho
dù là mẹ cô cũng ậm ừ giải thích qua loa những việc cần chú ý vệ sinh sau
khi sự đã rồi, đồng thời còn bổ sung sau này phải tỏ ra thục nữ dịu dàng
hơn.

Lên đại học rồi, Tân Địch dọn vào ký túc nổi tiếng là tuềnh toàng của

Học viện Mỹ thuật, lần đầu ở cũng phòng với năm bạn khác. Có bạn nhớ
nhà đến mức phải khóc thầm, có bạn oán thán than vãn vì không thích nghi
được với cuộc sống tập thể, chỉ có cô là muốn ngửa mặt lên trời cười to,
cảm thấy sự tự do này sao mà ngọt ngào đáng yêu đến thế.

Tất nhiên cô yêu mẹ, nhưng cô không thích cách mẹ cô sắp đặt cuộc

sống cho cô, càng không thích những thứ quần áo quê mùa lại không họp
dáng vóc luôn theo cô đến khi trưởng thành. Ai nói những lời đại loại như
quần áo chỉ là vật ngoài thân, cô đảm bảo sẽ cười nhạt ngay lập tức. Không
đúng, với trả nghiệm bảo thân cô, ảnh hưởng đến quá trình dạy thì tâm hồn
và thể xác con người của quần áo, nói thế nào cũng rất quan trọng. Cô
trước nay luôn tán thành câu nói :You have a much better life you wear

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.