CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 117

Dùng cơm với A Ken xong, Tân Địch vẫn có vẻ không yên nên mới

đến nhà Tân Thần. Tân Thần vẫn ngồi trước máy tính chỉnh sửa ảnh, như
thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Tân Địch hỏi cô: “Tại sao anh ta cãi nhau với em?”.

Tân Thần cau mày nhớ lại vẻ nghi ngại, có phần bất đắc dĩ: “Dạo gần

đây anh ấy thường xuyên như vậy, toàn chuyện vặt vãnh, cứ nói mãi rồi nói
mãi”. Em quan tâm thì anh ấy cứ nhắc lại suốt, còn không quan tâm thì anh
ấy lại chỉ trích em lạnh nhạt”.

Tân Địch nhận ra mình đã hỏi sai vấn đề, thực ra cái cô thật sự biết là

tại sao Tân Thần lại nhẫn nhịn anh ta như thế. Với cô, Phùng Dĩ An không
có ma lực đáng để Tân Thần chịu đựng, mà Tân Thần xưa nay cũng không
phải là một cô gái chịu nhẫn nhịn, “Cứ thế này mãi thì không bình thường
tí nào, chẳng lẽ cứ để mặc anh ta thế à?”.

“Vài hôm nữa anh ấy lại tìm đến nơi xin lỗi, tặng hoa rồi nịnh nọt, em

cũng lại bỏ qua ấy mà”.

“Này, chắc em không xem chuyện này là sở thích tao nhã của em đấy

chứ? Anh chàng ấy chẳng chững chạc tí nào, năm nay bao tuổi rồi mà còn
chơi trò này?”.

“Em thấy mệt từ lâu rồi. Nếu không vì sợ bác giận thì em đã chia tay

rồi”.

Tân Địch chỉ muốn thổ huyết, “Không nhìn ra là em sợ bố chị đến thế.

Bố chị cũng không đến nỗi ép em yêu đương kết hôn với anh chàng ấu trĩ
kia chứ”

“Cũng không hẳn là ấu trĩ, có điều...”. Tân Thần ngẫm nghĩ rồi bỏ

cuộc, “ Thôi có trời mới biết chu kỳ cảm xúc của bọn đàn ông là cái quái
gì”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.