CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 119

đổi không phải là điều khiển con người đau buồn. So với em họ cô, cho dù
bây giờ đã thành một cô gái thành phố lạnh lùng, chí ít trong lòng cô mãi
mãi vẫn là thể tổng hợp của thiếu nữ và trẻ con, mãi mãi là nguồn cảm
hứng của cô, tốt biết bao”.

“A Ken, làm giám đốc thiết kế thật lãng phí tài năng của anh, anh nên

kiêm nhiệm thêm nghề phân tích tâm lý, làm tư vấn tâm lý đi”. Tân Địch
không quan tâm lắm khi người khác phân tích sở thích nho nhỏ đó của
mình, hơn nữa còn thừa nhận anh ta nói cũng có lý.

“Lúc cô phủ định thiết kế của tôi thì chẳng bao giờ mềm mỏng, nhưng

muốn phủ định mẫu thiết kế độc đáo thế này, tôi sẽ có cảm giác tội lỗi, có
điều...

“Quên đi, đừng nói lý do của anh với tôi. Những cái đó tôi còn quen

thuộc hơn anh: Chúng ta bắt buộc phải suy nghĩ đến mọi người, bắt buộc
phải gần gũi thị trường, bắt buộc phải duy trì sự thống nhất trong phong
cách, ”

Đúng không? Những mẫu này là cảm hứng cá nhân của tôi, không

phải mang ra để anh che bai. Những mẫu mang ra để thẩm định sẽ báo thú
vị hơn nhiều”.

“Cô gái thông minh”, A Ken cười tán thành, “Thật hy vọng tổng giám

đốc Tăng có thể chô cô chút không gian để phát huy hơn!”.

Tân Địch nghiên đầu nhìn bản thiết kế , “Không đâu. Châm ngôn của

sếp có cần tôi lập lại cho anh nghe không? ‘Thời trang chỉ là âm mưu của
những chuyên gia để móc ví tiền người tiêu dùng một cách ăn ý với nhau’.
Tôi đoán thiết kế kiểu gì cũng không lay chuyển được sếp đâu”.

“Sếp nói đúng. Cũng chỉ có người vững vàng như sếp mới không bị

lay động bởi những trào lưu quá nhiều và quá loạn như bây giờ, là sách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.