CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 143

“Thần Tử bây giờ tỏ ra hờ hững với mọi thứ, không còn sắc sảo như

tru, thậm chí có thể nói là khá khoan dung”.

Lộ Phi nhớ lại nụ cười thờ ơ mà anh thấy ban ngày, “Mấy năm nay

công việc của cô ấy vẫn thuận lợi chứ”.“Cũng ổn. Lúc nó tốt nghiệp đại
học, bố em muốn sắp xếp cho nó việc văn thư ở một cơ quan nọ, bảo là có
cơ hội được vào biên chế. Nó đi làm không tới một tháng đã nói vói bố em
là không muốn làm nữa”.

Nhớ lại chuyên cũ, Tân Địch mỉm cười. Cha mẹ cô đều tỏ ra không

vui vì chuyện đó, nhưng cô có thể hiểu Thần Tử. Đến một cơ quan buồn tẻ
nhạt nhẽo để làm việc văn phòng, nếu đổi lại là cô thì chắc nhiều nhất cũng
chỉ có thể cố được ba ngày. “Nỏ bảo nó chỉ cố chấp chuyện ấy thôi, sau đó
đi Tây An chơi khoảng hơn nửa tháng, quay về rồi tự tìm công việc, sau đó
bắt đầu ở nhà làm công việc xử lý hình ảnh và thiết kế phông nền, đã
chuyên nghiệp lắm rồi, thu nhập cũng khá”.

Tân Địch bỗng sững lại, lần đầu cô nhận ra, từ lần ấy, Tân Thần quả

nhiên không còn cố chấp nữa, về sau thậm chí còn đồng ý đi xem mặt do
bố cô sắp đặt, khiến cô phải bàng hoàng một phen.

Nhắc đến “chuyến đi Tây An” ấy, Lộ Phi trở nên trầm tư, những lời

Tân Thần nói ban ngày lại hiện lên.

“Cuộc sống của em không phải là trách nhiệm của anh”.

“Về sau em không bao giờ để mình trở thành trách nhiệm của bất cứ ai

nữa”.

Lúc nói, Tân Thần không nhìn anh, giọng nói và nét mặt đều mang vẻ

mệt mỏi bất lực.

Mà thời thiếu nữ, Tân Thần không như thế. Khi đó cô rất mạnh mẽ -

nhìn thẳng vào mắt anh, nói rõ từng chữ: “Em sẽ không thèm là trách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.