CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 141

“Em đành phải nói là, anh thực sự đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất rồi. Lúc

anh ở nước ngoài thì đành chịu, nhưng ba năm trước về nước anh nên ở lại
nói thẳng với nó chứ. Tại sao vừa nghe bảo nó đi du lịch Tây An thì anh
cũng chẳng muốn đợi thêm ngày nào mà đổi luôn vé máy bay, về lại Bắc
Kinh sớm hơn dự tính, rồi ba năm cũng chẳng quay lại? Trước kia còn
thỉnh thoảng gửi email gọi điện thoại báo cáo hành tung với em, ba năm ấy
cũng chẳng mấy khi liên lạc”.

“Có một vài chuyện đã xảy ra, Tiểu Địch”. Hồi lâu sau, anh mới nói

tiếp “Hơn nữa, gần đây anh cũng mới biết một số việc anh nên biết từ lâu
rồi mới phải”.

Tân Địch tất nhiên rất tò mò, nhưng biết anh không muốn nói ra mà cô

cũng không muốn truy hỏi. Cô không thích không khí nặng nề thế này,
“Thật không chịu nổi anh, anh làm như bỗng dưng bị rơi vào lưới tình ấy”.

“Anh rơi vào từ lâu rồi, mà vẫn luôn là thế, chỉ là chính anh lại không

biết điều đó”.

Giọng Lộ Phi rất trầm, cùng tiếng nhạc Jazz trong phòng, Tân Địch

chỉ cảm thấy trong tim như có những đợt sóng lăn tăn kỳ diệu, cô thuận
miệng hỏi chứ không hy vọng Lộ Phi vốn vẫn không dễ dàng nói thật sẽ
khai báo gì, ai ngờ hôm nay anh lại thẳng thắn như thế.

Tân Địch nhìn về góc mà ban nãy Tân Thần ngồi, ở đó đã trống vắng

rồi. Cô lại thở dài, cầm chai bia lên rồi uống một hớp to, sau đó đặt xuống,
ngửa lên nhìn trần nhà, cười: “Lộ Phi, thì ra cũng có lúc anh mê loạn vì
tình, chứ không phải luôn trầm tĩnh như thể từ khi sinh ra đã chín chắn rồi.
Em không nhìn nhầm tí nào, Thần Tử nhà em thuở thiếu nữ quả nhiên là vô
địch”.

Lộ Phi đã quen với cách nhìn vấn đề kỳ lạ và khác người của cô, chỉ

cười khổ sở. Mê loạn vì tình? Cũng đúng là thế thật. Đối diện với nụ cười

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.