CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 142

như ánh nắng ấy, làn môi mềm mại ấy, đôi mắt dũng cảm đến mức không
hề biết sợ hãi hay do dự ấy, anh thật sự đã phản bội lý trí, loạn rồi, và cũng
mê rồi.

“Có điều Thần Tử thay đổi rất nhiều”. Tân Địch vẫn nhìn trần nhà

trầm ngâm.

Ai có thể không thay đổi? Cho dù là Đới Duy Phàm trong mắt cô luôn

là người đùa bỡn nhân gian mà cũng từng cám thán “Không một ai có thể
cứ trẻ trung điên cuồng mãi được”. Còn bản thân cô, cũng đã chấp nhận
quy tắc nghề nghiệp trong vô thức, học cách thỏa hiệp, mỗi một quý đều
làm những việc giống nhau, vừa cố gắng giữ thiết kế của mình, vừa dung
hòa tất cả những ý kiến trong phòng để sửa chữa mẫu vẽ. Quá trình lặp đi
lặp lại ấy giống như một chiếc cưa mài đi mài lại, bất giác đã thay đổi cả
chính cô.

Nhưng với Tân Thần, một cô em họ luôn tràn đầy sức sống, ương

bướng nghịch ngợm mà nay đã trở nên lạnh lùng bình thản, trầm lặng hiểu
chuyện, Tân Địch chỉ thấy nghi hoặc. Cô không thể chấp nhận một cô gái
tươi trẻ phóng khoáng tự do lại trở nên nhạt nhòa như mọi người, nên đành
tìm lại vẻ tự do tự tại đó trong mẫu thiết kế của mình.

Thế nhưng sự thay đổi của Tân Thần cũng đến trong vô thức. Chí ít

không có chuyện lớn mang tính tiêu chí nào xảy ra, không có kiểu sau một
đêm tóc đã bạc đầu, tính khí thay đổi rất kịch ấy. Bố cô cũng chỉ cho là
“Con gái lớn rồi nên hiểu chuyện” với sự thay đổi của cô cháu gái mà ông
vẫn yêu quý, ngay cả bà Lý Hinh xưa nay không thích Tân Thần cũng miễn
cưỡng gật đầu đồng ý.

Tân Địch lại cảm thấy bất lực cho chính trí nhớ và khả năng quan sát

tình cảm của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.