CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 185

Tân Địch cầm chiếc túi nhỏ kiểu phục cổ trên bàn lên, đi được vài

bước lại dừng lại, quay đầu nhìn Tân Thần, “Chỉ cần em vui là được, Thần
Tử”.

“Những thứ khác thì khó, may mà tìm chút niềm vui không khó lắm”.

Tân Thần mỉm cười.

Đới Duy Phàm đã đứng cạnh xe đợi cô, vừa mở cửa xe cho Tân Địch

vừa xuýt xoa khen ngợi, “Hôm nay em đẹp lắm, Tân Địch”.

“Cảm ơn”.

Đới Duy Phàm khởi động xe rồi lái ra khỏi khu nhà, theo con đường

lớn đến vành đai ngoài, chạy vào trung tâm thể thao ở khu ngoại ô. Con
đường này hướng tây, ít xe cộ, xa xa chỉ thấy mặt trời dần khuất, ráng chiều
rực rỡ nơi chân trời đang nhuộm đỏ những tầng mây.

“Sao nhìn em có vẻ không vui lắm?”.

Tân Địch nói vẻ hối lỗi: “Xin lỗi, không phải nhắm vào anh đâu. Chỉ

nhớ đến một số chuyện, bỗng thấy chẳng ý nghĩa gì cả”.

Đới Duy Phàm không để tâm lắm, “Tất nhiên không thể cứ chuyện

nào cũng có ý nghĩ được, nếu không chúng ta đã không cần vận dụng hết
tâm tư để dỗ cho mình vui vẻ”.

“Thường thì anh tự dỗ mình thế

“Anh thì khác dễ dỗ ngọt đấy, hơn nữa cũng không làm khó mình”.

Tân Địch hừ một tiếng, “Tôi hỏi thừa quá, chắc anh chẳng có lúc nào

không vui đâu”.

“Nếu thật sự có thể vui vẻ mãi, vô tâm vô tính sống đến năm ba mươi

tuổi thì anh đã tự khen mình là có năng khiếu bẩm sinh rồi. Tối qua em lấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.