CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 261

“Về thôi. Trời lạnh rồi, cẩn thận cảm lạnh đấy”.

Cô viện cớ mua đồ để đi ra ngoài, tất nhiên không thể đi lâu. Hai

người đứng bên đường, gió lạnh gào rú, cô đã lạnh đến tê cóng chân tay
nhưng vẫn không động đậy. Lộ Phi bất lực, ôm chặt cô vào lòng. Lúc đó cô
mới khóc to, nức nở bảo: “Em không đi chụp quảng cáo nữa”.

“Không sao không sao, đừng khóc”. Anh ghì đầu cô vào ngực mình,

cằm tựa lên tóc cô, khẽ an ủi, “Lát nữa sưng mắt rồi về nhà, hai bác lại lo
lắng”.

Lộ Phi ôm vai cô, đưa đến ngoài khu nhà, nhìn dáng người mảnh mai

ấy vào trong và chiếc bóng cô đơn kéo dài phía sau. Cô bỗng đứng lại, quay
đầu nhìn anh. Vì ngược sáng nên không nhìn rõ vẻ mặt cô, nhưng anh biết,
cô không mỉm cười như khi chào tạm biệt anh thường ngày. Gió bấc thổi tạt
mái tóc buột túm đuôi ngựa của cô sang một bên, tà áo tung bay, toát lên vẻ
mỏng manh yếu ớt. Anh phải kìm chế bản thân lắm mới không chạy lại đến
ôm chặt lấy cô.

“Tiểu Thần, mau vào trong đi”. Tiếng anh chìm hẳn trong tiếng gió

gào thét. Cô gật đầu rồi quay người đi vào hành lang.

Lộ Phi nhìn vệt nước mắt của cô trên áo mình rồi đi về nhà. Gió lạnh

nhanh chóng thổi khô dấu vết ấy, nhưng anh lại không tài nào tự nhủ rằng
mình không sao.

Anh lang thang một mình trên phố mùa đông, không biết đã đi bao

lâu, rồi dừng lại dưới một bảng quảng cáo đèn sáng lung linh. Bên trên là
nụ cười của Tân Thần, dưới ánh sáng nhàn nhạt, nụ cười ấy rất ngây thơ và
khiêu khích. Tuy anh nghiêm túc trầm tĩnh nhưng cũng không phải sống
trong chân không, đương nhiên biết được đối với đàn ông thì nụ cười đó có
ý nghĩa gì. Lần trước đi ngang qua đây với một người bạn học, cậu ta nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.