CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 302

“Tôi giả vờ đấy. Lạc Thanh, thực ra tôi rất sợ, nhưng tôi càng sợ rằng

nỗi sợ hãi của tôi mà biểu hiện ra ngoài sẽ khiến cho cậu khiếp hãi, hoặc sẽ
bó buộc cậu, khiến cậu từ bỏ cơ hội được sống - dù sao lúc đó cậu vẫn là
một cậu bé mà”.

“Lại nữa rồi. Lúc đó tôi gần hai mươi rồi, không phải cậu bé”.

Tân Thần cười to, “Được thôi, cậu bé, cậu không phải là cậu bé”.

Lâm Lạc Thanh cười bất lực, quay sang nhìn cô, “Hợp Hoan, không

cần giả vờ trước mặt tôi, đặc biệt là bây giờ, không cần phải tỏ ra vui vẻ”.

Tân Thần tỏ vẻ lạ lùng, “Lạc Thanh, đối với cậu, tôi chẳng có gì phải

giả vờ. Bây giờ tôi thật sự là không có gì để không vui cả. Có điều, nếu cậu
đã nói thế thì,” Cô ngả đầu vào vai cậu, “Cho tôi dựa một tí. Không biết tại
sao mà thấy mệt quá, còn mệt hơn khi leo núi liên tục sáu tiếng đồng hồ

Trên núi Thái Bạch, hai người ngồi trong lều. Bên ngoài mưa vừa

tạnh, khắp nơi bao phủ một làn sương mỏng, Lâm Lạc Thanh lại từ chối đề
nghị cậu đi trước một mình của Tân Thần, cô trầm tư một lúc lâu, cũng ngả
đầu vào vai cậu như thế, nhưng lại lập tức ngẩng lên, hỏi có động vào vết
thương của cậu không. Nhớ lại chuyện cũ, Lâm Lạc Thanh mỉm cười.

“Tại sao lại mệt, vì Lộ Phi ư?”. Cậu khẽ hỏi.

Tân Thần cười buồn, “Này, tại sao ai cũng đoán rằng tôi có liên quan

đến anh ấy?”.

“Lộ Phi yêu chị, Hợp Hoan ạ. Mấy tháng trước anh ấy đi Mỹ công tác,

cùng chú họ tôi đến ký túc của tôi, sau khi thấy ảnh của chị mới biết chị đã
gặp nạn. Lúc đó anh ấy cũng quay về đây tìm chị, hai người chỉ là bỏ lỡ
nhau mà thôi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.