CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 338

“Cô đang chứng minh rằng tôi đã quá ngốc, hay là cô quá phóng

khoáng ư?”

“Chứng minh được gì chứ? Có lẽ có thể chứng minh tôi không xem

trọng chuyện đó quá thôi. Lần trước hình như tôi cũng đã nói với chị, tôi
không cho rằng tình yêu là chuyện quan trọng nhấtcuộc đời. Nếu một người
đàn ông thậm chí còn không thể khiến tôi vui, thế thì tôi chẳng nhìn ra
mình có gì để phải tốn thời gian cho anh ta. Không phải vì Lộ Phi là bạn
tôi, Tân Thần là em gái tôi mà tôi nói hộ họ. Tôi thực sự nghĩ rằng, chị lôi
kéo thế này thật vô nghĩa.”

“Tôi biết, tôi đang làm khó bản thân, và cũng làm khó người khác”.

Tân Địch nhún vai, “Làm Lộ Phi khó xử thì thôi, dù sao cũng đáng đời

anh ấy. Nhưng chị có nghĩ rằng, sớm muộn gì cũng có ngày nỗi hổ thẹn của
anh ấy với chị thậm chí sẽ bị mài mòn?”

Kỷ Nhược Lịch hoang mang nhìn cô, rồi quay lại nhìn mình trong

gương. Một lúc sau cô ta nói: “Tôi đã yêu anh ấy năm năm, chỉ không cam
tâm từ bỏ như thế. Tôi muốn xem anh ấy sẽ kiên trì đến mức nào”.

“Chắc chị cũng giàu có, bỏ công việc không làm cũng chẳng sao.

Nhưng lấy phần lớn thời gian của mình để chứng minh việc ấy, thật không
công bằng với chính chị”.

Kỷ Nhược Lịch cười đau khổ, “Phải, nôn xong rồi, hình như tôi cũng

thấy hơi không đáng nữa”.

“Đi thôi, chúng ta ra ngoài. Chị về khách sạn nghỉ ngơi sớm đi”.

Hai người đi ra khỏi phòng vệ sinh, bất ngờ thấy Đới Duy Phàm đang

đi qua đi lại bên ngoài như kiến bò trên chảo nóng, thấy Tân Địch ra liền
vội vã tiến đến, túm lấy cô, “Tân Địch, em đừng khóc, anh đảm bảo…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.