CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 404

dưới tấm khăn choàng, nói: “Không cần nữa. Chắc tôi không đợi nổi nữa.
Đứng một lúc nữa sẽ đi”.

Cô vẫn đứng tại chỗ, mất đi phương hướng và khả năng hành động.

Nghiêm Húc Quan gọi đến đánh thức cô. Anh ta hỏi cô đang ở đâu, có cần
đến đón đi ăn trưa không. Cô máy móc đáp không cần.

Gập điện thoại lại, cô bước đến trước xe anh. Tấm kính trước đã bị

phủ một lớp bụi vàng, cô đưa ngón tay ra viết số điện thoại của mình, tự
nhủ, được rồi, để ông trời quyết định, nếu anh nhìn thấy và liên lạc với
mình, thế thì gặp lại nhau sau cũng không muộn; nếu gió bụi lại phủ mờ
dòng chữ hoặc vẫn còn đến khi anh thấy nhưng anh không định liên lạc,
vậy thì không cần phải học nữa.

Cô vừa định viết tên mình dưới dãy số thì một giọng nói vang lên phía

sau lưng. “Cô à, có thể giúp được cô việc gì không?”

Ngón tay cô khựng lại. Tất nhiên cô không còn là Tiểu Thần của anh

nữa, mà chỉ là một người qua đường có hành vi kỳ quặc. Cô đột ngột đưa
tay xoá dòng chữ ấy đi, “Xin lỗi, buồn chán nên viết chơi thôi”.

Cô biết mọi thứ đã kết thúc. Cô không có tư cách giữ mãi sự bướng

bỉnh thời niên thiếu, làm khách không mời, làm trách nhiệm mà người khác
không muốn gánh vác. Đôi mắt quyến luyến nhìn cô ngày nào, bây giờ chỉ
nhìn lướt qua cô, không dừng lại thêm giây nào, càng không có vẻ gì là
nhận ra, vậy thì chỉ thế thôi.

Rời khỏi Bắc Kinh gió cát ngập trời, lên tàu hoả, Tân Thần nằm trên

giường, mở to mắt trong bóng tối, nhìn tấm ván giường tầng trên. Tàu hoả
đang chạy xình xịch xình xịch, những người khách bên cạnh kẻ thì ngáy,
người nghiến răng, có người m nhảm những câu nói mơ vô nghĩa, còn cô
phải đón một đêm dài mất ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.