CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 407

Buổi tối ngồi trong lều, ngẩng lên nhìn trời, từng đốm sao gần đến

mức như có thể chạm tới. Cô bỗng nhớ đến câu danh ngôn của Kant mà Lý
Dương đam mê triết học đã nói với cô trong căn lều dã chiến: Chỉ có hai sự
vật khiến cho trái tim tôi cảm thấy choáng váng, một là bầu trời sao lung
linh trên đầu hai là phép tắc đạo đức cao cả trong lòng chúng ta.

Cô không có hứng thú nghiên cứu những thứ xa vời ấy, nên khi Lý

Dương nói thế, cô chỉ nghe qua loa chiếu lệ. Nhưng lúc này ngồi dưới bầu
trời xanh đậm màu ngọc bích bao bọc như mộc chiếc vòm lớn, thấm đẫm
một vẻ mộc mạc trong xanh không thể tưởng tượng được trong thành phố
này, cô cảm thấy mình chí ít cũng hiểu được vẻ hào hứng của Lý Dương
khi nhắc lại câu danh ngôn đó.

Lâm Lạc Thanh ngồi cạnh cô, hỏi cô nghĩ gì. Cô cười, “Nghĩ đến cuộc

sống của tôi”.

Câu trả lời đó khiến Lâm Lạc Thanh cười lớn, sau đó nói với vẻ

nghiêm túc, “Suốt đoạn đường chị luôn im lặng, tôi đã nghĩ, mệnh đề mà
chị suy nghĩ nhất định sẽ rất trang trọng xa vời, quả nhiên là

Trong bệnh viện ở Tây An. Lúc Tân Thần mở mắt ra đã là nửa đêm.

Trong phòng bệnh ánh đèn ảm đạm, cô nhận ra mình đã đi lướt qua tử thần.
Chàng trai không chịu rời bỏ cô đang nằm trên chiếc giường cánh đó, hơi
thở đều đều.

Lâm Lạc Thanh bình yên vô sự, cô cũng còn sống. Mộng cũ đã xa. Cô

nhìn lên trần nhà tuốt, nở nụ cười.

Cô biết rõ, từ nay về sau, hồi ức ra sao, tình huống nào, người gì, cô

cũng có thể thản nhiên đối diện, không cần hoảng sợ bỏ chạy nữa. Không
còn tình yêu cô nhung nhớ canh cánh trong lòng, thực ra cũng không quan
trọng. Nếu có thể tiếp tục sống, vậy cô nhất định phải cố gắng chọn lựa một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.