CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 409

Tân Thần không đến nỗi là “người đẹp lạnh lùng”. Anh ta kể chuyện

cười, cô phản ứng nhanh nhẹn, cười rất đúng lúc, và cũng hiểu được điều
buồn cười trong đó chứ không phải tùy tiện; với trường hợp tụ tập bạn bè
vui chơi, cô không ngồi cô độc một bên, lúc cần uống rượu thì uống, lúc
cần hát thì ca hát, có thể nói là rất hòa đồng; Phùng Dĩ An cũng được xem
là có kinh nghiệm tình trường, lúc hẹn hò cũng bày ra rất nhiều trò, rất biết
tán tỉnh lãng mạn, mỗi một phản ứng của Tân Thần tuy không thể gọi là
nhiệt tình, nhưng cũng không lạnh lùng, tiết mục dù lãng mạn đến mấy thì
đối với cô cũng chỉ là tán thưởng, không kinh ngạc vui sướng.

Mọi biểu hiện của cô có thể khái quát bằng từ “đủ độ”, còn Phùng Dĩ

An có thể nhận ra, sự “đủ độ” đó không phải do cố ý kiềm chế. Gần như cô
luôn giữ một khoảng cách nhỏ đến độ không thể phát giác ra với mọi người
và vật một cách bẩm sinh, là bạn trai của cô, anh ta cũng không dám nói đi
lọt được vào trong khoảng cách ấy.

Quen nhau đã lâu, Phùng Dĩ An bắt đầu do dự, còn Tân Thần dường

như hoàn toàn không phát hiện ra sự do dự ấy. Anh ta không gọi điện liên
lạc với cô, cô tuyệt đối cũng sẽ không chủ động gọi lại, anh ta mất tích một
hai tuần sau rồi bất ngờ xuất hiện, cô cũng không hỏi tại sao, nhưng thần
sắc cô toát lên vẻ thấu hiểu.

Có thể, Phùng Dĩ An hiểu ra, anh ta không thể nào đột phá không gian

nhỏ vô hình mà cô vạch ra cho anh. Anh ta cảm giác người con gái có biểu
hiện như thế, nhất định là có một tình sử không mấy đơn giản trong quá
khứ. Nghĩ đến vẻ ung dung thản nhiên ấy đã từng do người đàn ông khác
mài luyện ra, trái tim anh ta bỗng có một cảm giác kỳ quặc không thể nói
rõ.

Rút lui như thế thì anh ta có phần không cam tâm lắm, còn tiếp tục,

anh ta lại cảm thấy có một nỗi sợ hãi lạ lùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.