CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 542

Cô đã phải mất bao lâu mới bước ra khỏi lỗ hổng trống hoác mà anh

để lại khi ra đi? Lần đầu cô nhìn thẳng vào vấn đề này, nhưng lại không
cách nào sâu chuỗi những đêm cô đơn tĩnh mịch, vật vã trong cơn ác mộng
thành thời gian cụ thể được.

Cho dù là nắm tay một chàng trai khác, cô lại phải mất bao lâu mới

thuyết phúc mình đừng so sánh hơi ấm lòng bàn tay, sức mạnh của đôi cánh
tay , và mùi vị trên cơ

Rồi đến hôm nào đó, cô mới xây dựng được sự cân bằng cho bản thân,

từ yếu đuối trở thành vững vàng? Có thể không tự làm tổn thương mình, có
thể thản nhiên nhìn vào mắt bất kỳ ai khác, có thể yên tâm đi trên những
con đường chưa từng đi, có thể lặng lẽ để mặc ác mộng đến rồi lại đi, chỉ
xem đó như là một món quà tặng kèm cho giấc ngủ?

Đi cùng anh hết đoạn đường còn lại, đề nghị ấy chắc chắn không thể

nào trong sáng được. Dòng hồi ức mà cô không muốn chạm đến, vừa ngọt
ngào, đẹp đẽ lại vừa đáng sợ, đích thực là cám dỗ. Có cần thiết để bản thân
lại lún sâu vào lần nữa không?

Chăn bông mà thư ký thôn cung cấp vừa dày lại vừa nặng, đè lên

người, đến Tiểu Mà cũng nói là gặp ác mộng, chứ đừng nói là Tân Thần
xưa này vẫn có chút vấn đề về giấc ngủ. Đa phần cô hay đột ngột bừng tỉnh
giữa đêm khuya cô tịch nhất, nghe thấy tiếng ngáy nặng nề của Lão Lưu
bên kia bức màn rồi mới định thần lại. Mà giấc mơ lại khiến cô bị bức
bách. Có lẽ nghĩ quá nhiều trước khi ngủ,Lộ Phi thường xuyên đi vào giấc
mơ của cô, trong mơ màng dường như lại trở về nhà nghỉ ven hồ Lô Cô
hôm nào.

Cô luôn cự tuyệt nhớ đến những chi tiết đêm hôm ấy, thế nhưng một

đêm hoan lạc, ký ức còn lại không phải chỉ là chút niềm vui đơn giản để có
thể cho qua dễ dàng được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.