CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 545

“Anh ta cũng chết khiếp, ngày nào cũng gọi điện báo cáo tình hình

vừa nhận được. Lần này hình như em ở Qúy Châu gần một tháng nhỉ?”

“Đúng thế, về đây suôn sẻ thế này đã là may mắn lắm rồi.”

“Cũng đúng. Nhân viện nghiệp vụ bên Tác Mỹ ở lại miền nam nơi có

thiên tai lâu đến phát khiếp. Em nghỉ ngơi đi. Buổi tối chị và Duy Phàm về
đón em.”

Đặt điện thoại xuống, Tân Thần đi tắm rửa thay quần áo, rồi ra ban

công nhìn xuống phía dưới. Bon trẻ được nghỉ Tết vẫn đang chơi đùa trong
đống tuyết. Cô nhớ lại lúc nhỏ, gần như chưa bao giờ thấy trận tuyết nào
lớn đến thế, thỉnh thoảng tuyết rơi xuống thành một lớp mỏng đã vui mừng
lắm rồi.

Lúc đó họ cũng chơi đùa ầm ĩ như thế, vần tuyết lại, nắn thành viên rồi

ném nhau,không biết mệt là gì. Dưới gốc cây hợp hoan trông sân nhà, cô
từng đuổi theo Lộ Phi, định nhét tuyết vào trong cổ áo anh, còn anh nắm
lấy bàn tay lạnh ngắt đỏ ửng của cô, cũng như cô đang nhìn bọn trẻ lúc này,
cười một cách khoan dung.

Vừa về đến đây, hồi ức đó tự nhiên xuất hiện, nhưng cô lại không thấy

phiền phức nữa. Nếu ngay cả những hồi ức như vậy cũng không có thì cuộc
sống của cô thật sự trở thành một mảng trắng toát, trống rỗng.

Cô lấy di động ra gọi cho Lộ Phi, lần này nghe tiếng báo hiệu tắt máy.

Mấy hôm sau, Tân Khai Vũ đưa Bạch Hồng về, ở trong nhà anh trai,

nhận được sự tiếp đón nồng nhiệt. Tuyết cứ lúc ngừng lúc rơi, cho đến tận
giáp Tết mới dần dần ngừng lại, đợt tuyết thiên tai lần này mới thực sự
chấm dứt. Kỳ nghỉ trôi qua trong ăn chơi nghỉ ngơi vui vẻ, sau đó ai nấy
mua vé máy bay quay lại chỗ cũ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.