CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 567

Lộ Phi có vẻ khó xử: “Tháng sau anh phải tập trung theo sát công tác

thu mua cổ phần một công ty ở Hồ Nam, e rằng không bớt thời gian đi với
em được.”

“Không cần đâu. Em đã hẹn Lạc Thanh rồi, hành trình, khách sạn, vé

máy bay, vé xe khách đều đặt cả rồi.”

Anh bất giác cười khổ sở, ôm cô, nhìn vào đôi mắt trong veo ấy,

“Trong kế hoạch của em căn bản không có anh, đúng không?”

Tân Thần lắc đầu cười, thẳng thắn: “Cuối tuần mà anh cũng không

được yên, di động mở một cái là reo suốt, đi du lịch chắc cũng nhờ đến
công vệc, chỉ phụ bạc phong cảnh, lãng phí tiền thôi.”

Anh công nhận cô nói có lý. Đương nhiên cô không còn là cô bé ôm

tay anh không chịu buông nữa, nhưng thái độ lý trí đó của cô khiến anh
không thể không thấy buồn. Anh cười dịu dàng: “Tiểu Thần, chúng ta thế
này, có thể gọi là đang yêu nhau không?”

Tân Thần sững người, ánh mắt ảm đạm, hồi lâu không nói gì.

“Em biết là anh không phải đang than vãn, cũng không muốn ép em,

nhưng sống mỗi người một nơi ai làm việc nấy như vậy, không thể giúp
chúng ta kéo gần khoảng cách lại được. Nếu em quyết định sau này ở lại
Bắc Kinh làm việc, anh sẽ sắp xếp công việc của anh lại từ đầu.”

“Đợi em về rồi chúng ta hãàn chuyện này được không?”

Tân Thần đã đi qua khá nhiều nơi, nhưng những nơi cô từng đi đều là

dã ngoại, ngoài nơi cô sinh ra, Côn Minh và Bắc Kinh mà cô đang sống, cô
không mấy có khái niệm về những thành phố khác.

Hiểu biết về Tiệp Khắc bắt nguồn từ những bức ảnh du ký cô thỉnh

thoảng nhìn thấy trên mạng, trong đó có một bức đứng từ đỉnh núi nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.